Trần Thương sửng sốt một chút, anh biết rõ chủ nhiệm Lý có lời muốn nói.
Cũng không tiếp lời, yên tĩnh nghe.
Lý Bảo Sơn cũng uống không ít, những lời này đã chôn ở trong lòng hơn mười năm, cũng chưa tâm sự với ai.
Rời khỏi thủ đô đến An Dương vài chục năm, trằn trọc hai ba nhà bệnh viện, sau cùng mọc rễ ở Tỉnh Nhị Viện, thoáng cái đã hơn mười năm.
Trong hơn mười năm này cũng là xông ra tới một cái thanh danh tứ kiệt cấp cứu tỉnh Đông Dương.
Có điều, khác biệt duy nhất chính là, Lý Bảo Sơn rất ít tham gia hội nghị học thuật, tổ chức học thuật cũng tham gia rất ít, trên cơ bản chỉ toàn tâm toàn ý nhào vào lâm sàng.
Lý Bảo Sơn ai một tiếng, thở thật dài.
Chuyện năm đó, cũng không phải cái chuyện hào quang gì, nói đến còn hơi mất mặt.
Nhìn Trần Thương, Lý Bảo Sơn cho rằng mình còn cần thiết nói một chút.
Tuổi trẻ tài cao là chuyện tốt.
Thế nhưng... Tuổi trẻ tài cao cũng phải biết tiến thoái.
Lý Bảo Sơn nói:
- Đời tôi có hai quý nhân, một là thầy của tôi, một là lão chủ nhiệm của tôi.
- Sau khi tốt nghiệp, thầy đã giữ tôi ở lại viện, lúc ấy mặc dù cũng không khó, thế nhưng... Cậu phải biết rằng bất cứ lúc nào, chúng ta là những người ở tầng dưới, muốn ở lại thủ đô nơi mà ‘một người có một vị trí, không có địa phương dư thừa’ để phát triển cũng không dễ dàng.
- Thầy đã giữ tôi ở lại, đúng rồi, thầy của tôi là Dương Phái.
Sau khi nghe cái tên Dương Phái này, Trần Thương lập tức sửng sốt một chút
Cái tên này trước đây anh rất xa lạ, cơ bản chưa nghe nói qua, thế nhưng anh gần đây viết luận văn kiểm tra không ít văn hiến và tư liệu, tự nhiên cũng biết về nhân vật truyền kỳ này.
Được xưng là viện sĩ đáng tiếc nhất.
Tại sao nói như vậy chứ?
Bởi vì vị viện sĩ tráng niên này mất sớm
Vừa vặn bình chọn viện sĩ năm thứ hai xong đã mất, cái này vốn là có thể trở thành đại lão nhân viên lĩnh quân Ngoại khoa tổng hợp trong nước, rất có danh vọng trong lĩnh vực phẫu thuật Phổ ngoại mạch máu
Lý Bảo Sơn rõ ràng hơi uể oải, trong âm thanh cũng nhiều mấy phần thê lương và bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là hối hận
- Lúc ấy, giáo sư Dương còn là đại chủ nhiệm của Ngoại khoa tổng hợp, trong nước chúng ta ít có viện sĩ song viện, lúc ấy học hội ngoại khoa tổng hợp trong nước chúng ta hợp tác với tổ chức Y tế thế giới mới chính thức bắt đầu, giáo sư Dương cũng vô cùng nỗ lực làm việc, dù sao lúc đó, chúng ta mới vừa bắt đầu liên hệ với thế giới, chắc chắn phải làm ra thành tích, để người khác coi trọng chúng ta
- Thời đại đó... không giống so với hiện tại, các cậu là những thế hệ 90 này, còn có thế hệ 2k, đại bộ phận ấn tượng nhìn thấy đều là quốc gia chúng ta mạnh lên, các cậu nhìn thấy hiện tại kinh tế của chúng ta lớn thứ hai thế giới, mọi mặt thường thường bậc trung, đại quốc quật khởi, dẫn dắt 5G cái gì... đại bộ phận các cậu tiếp xúc đều là ấn tượng tổ quốc mạnh mẽ.
- Nhưng trước đó không giống nhau, quốc gia chúng ta giống như tiểu tử lỗ mãng hơn hai mươi tuổi vậy, mới vừa tiến vào thế giới, chỉ sợ người ta khinh thường! Các ngành các nghề đều thế, bởi vậy viện sĩ khi đó, họ nguyên một đám liều mạng làm việc, làm lâm sàng, làm nghiên cứu khoa học... Sợ bị người nước ngoài người ta nói này kia.
Nói tới đây, Lý Bảo Sơn đưa tay sờ lên nước mắt trên khóe mắt.
Đoạn hồi ức này, mỗi lần nói đến, anh đều cực kỳ hối hận khó chịu.
- Năm thứ hai, chúng tôi vừa vặn tham gia một lần hội nghị quốc tế xong, sau khi trở về, giáo sư Dương đã mắc phải hội chứng Budd-Chiari cấp tính phức tạp.
- Mấu chốt là cái gì! Khi đó, giáo sư Dương chính là mang theo phương hướng chúng tôi làm mạch máu Phổ ngoại, lúc ấy sau ki bị bệnh, cần phẫu thuật.
- Nhưng mà bây giờ xuất hiện vấn đề, tìm ai phẫu thuật, lúc ấy chúng tôi chính là quyền uy nha, bệnh viện trong nước thì chúng tôi chính là lợi hại nhất, nếu không chỉ có ra nước ngoài tìm bác sĩ nước ngoài.
Nói đến đây, cảm xúc của Lý Bảo Sơn trực tiếp hỏng mất, khóc không thành tiếng, ngồi ở trên bậc thang oa oa khóc lớn lên.
- Tôi khi đó 44 tuổi, đã là phó chủ nhiệm cấp cứu, giáo sư bảo sư đệ gọi tôi gọi đến ngoại khoa tổng hợp, anh nằm ở trên giường bệnh, cười nhìn tôi, tôi nhớ được rành mạch.
- Ông nói: ‘Bảo Sơn, cuối cùng đã tới lúc khảo nghiệm các cậu, cơ hội khó được, đây là điển hình của hội chứng Budd-Chiari tính chất phức tạp cấp tính, cậu nhìn biểu đồ tạo ảnh mạch máu này, khi phẫu thuật... ’
- Giáo sư Dương lấy chính mình làm ca bệnh, nằm ở trên giường bệnh nói ca bệnh và phẫu thuật cho chúng tôi.
- Nói xong sau đó, ông nói cho tôi: ‘Bảo Sơn, cậu là đại sư huynh, cậu phải ngẩng đầu, phẫu thuật do cậu đến làm, tôi cũng phải thử thách cậu một chút. ’
- Lúc ấy giáo sư tin tưởng tôi, để cho tôi tới phẫu thuật, tôi lúc ấy không dám, thế nhưng giáo sư nói: ‘Tôi là ai? Tôi là Dương Phái, hội trưởng học hội mạch máu Phổ ngoại quốc nội, cậu nói tôi đi tìm ai? Tìm đám người nước ngoài kia à? Người ta không chê cười chúng ta à? ’
- Ý nghĩ một đời người khi đó của họ, chính là tự cường, chính là có một luồng sức lực trong xương cốt, không cho ngoại nhân chế giễu.
- Tôi mang theo bác sĩ phẫu thuật trong khoa, độ khó phẫu thuật rất cao, tôi rất sợ hãi thất bại, có thể càng sợ hãi thì càng phạm sai lầm, càng lo lắng cái gì thì càng đến cái đó
- Trong lúc phẫu thuật, động mạch chủ rạn nứt, vốn đến bổ cứu sửa chữa... Máu tươi trực tiếp phun ở trên mặt chúng tôi, tựa như đang nhục nhã chúng tôi, nói chúng tôi là cái bọn hèn nhát...
- Phẫu thuật thất bại, ông đã không xuống được bàn phẫu thuật.
- Người giáo sư tín nhiệm nhất là tôi, tôi là đại sư huynh, tôi lại... Tôi lại thua thất bại thảm hại, hại tính mạng của giáo sư.
Vào lúc này, Lý Bảo Sơn ôm đầu khóc rống, tựa như một đứa bé vậy.
Trần Thương lý giải loại cảm giác này
Giáo sư bị bệnh, để học sinh mình tín nhiệm nhất cho lên đài phẫu thuật, kết quả học sinh của mình không thể thành công.
Trần Thương cũng thở dài.
Thế nhưng, phẫu thuật luôn có nguy hiểm và ngoài ý muốn.
Lý Bảo Sơn khóc một hồi, âm thanh đều hơi khàn giọng:
- Sau đó, tôi hơi không gượng dậy nổi, chuyện này đả kích đối với tôi rất lớn, buổi tối mỗi ngày mất ngủ, không uống rượu căn bản ngủ không được, phòng trực ban chỉ để có bình rượu.
- Lại một lần uống nhiều, kết quả gặp được phẫu thuật khẩn cấp, chữa bệnh gặp sự cố, chủ nhiệm cấp cứu giúp tôi, anh gánh chịu trách nhiệm bên trong phòng ban, không có cho tôi... Chính anh một năm kia tấn cấp phó viện trưởng thất bại.
Lý Bảo Sơn đứng dậy, nhìn tòa nhà cao tầng phía trước, nở nụ cười khổ.
- Tôi hố chính giáo sư của mình, lại hố chủ nhiệm của mình, tôi không còn mặt mũi lại tiếp tục ở chỗ đó nữa.
- Sau đó, tôi nghỉ ngơi một năm, rồi trở về quê quán tỉnh Đông Dương, ở nơi đó cắm rễ xuống.
- Vừa mới bắt đầu đi tới tỉnh Nhân Dân, lão chủ nhiệm giúp tôi chào hỏi lãnh đạo, để tôi đi tới trực tiếp làm phó chủ nhiệm, tôi không quen, đã đi...
- Sau cùng đến làm chủ nhiệm ở Tỉnh Nhị Viện, từ đó về sau, tôi cai rượu, một giọt không đụng tới, bởi vì... Không có ai cõng nồi giúp tôi, tôi là chủ nhiệm, tôi phải làm tấm gương tốt cho các cậu, cõng nồi cho các cậu.
Lý Bảo Sơn đứng dậy:
- Mười mấy năm qua, tôi không dám tới thủ đô, tôi sợ hãi nơi này, sợ gặp người quen, mỗi lần tôi tới đều cảm thấy mình là tội nhân
Trần Thương nhìn bóng lưng của Lý Bảo Sơn, một cảm giác tịch mịch nói không ra lời.