Sáng ngày kia sẽ giảng bài, Trần Thương lấy mấy tờ giấy ra, bắt đầu lên kế hoạch bài giảng.
Cũng không thể đi lên sau đó lại nói hươu nói vượn thổi trâu bò nha.
Thứ như huấn luyện này không phải một mạch lấp đầy tất cả mọi thứ vào, mà là cần một loại phương thức hướng dẫn chầm chậm tiến dần để người tiếp nhận được quan niệm và ý nghĩ của phương thức, sau đó học tập quá trình này.
Tốn mấy tiếng, Trần Thương đã hoàn thành xong sơ lược cho bài giảng của mình, trong lòng cũng đại khái có một chút ấn tượng.
Hiện tại... Chỉ thiếu một bệnh lệ rõ ràng
Ai sẽ may mắn như vậy chứ?
Rất rõ ràng, buổi chiều quốc thái dân an trời trong nắng ấm.
Ước chừng bảy giờ tối, điện thoại của Trần Thương vang lên.
- Thương Nhi, ha ha ha, chúng tôi đến rồi, đang ở dưới khách sạn, bây giờ anh đang ở đâu? Chúng tôi đi qua tìm anh.
Giọng nói quen thuộc của Vương Khiêm vang lên.
Trần Thương cười nói:
- Các anh ngồi đợi một chút, bây giờ tôi sẽ đi qua, thuận tiện đưa thẻ phòng cho các anh, buổi tối tôi có đặt cơm trước rồi.
Vương Khiêm chậc chậc nói:
- Thoải mái nha, người của thủ đô thật là không giống.
Trần Thương cúp điện thoại, trong lòng là thật vui vẻ, tan tầm lái xe chạy thẳng đến Hiệp Hòa, Tần Duyệt đã ở ven đường chờ Trần Thương, sau khi lên xe, hai người chạy thẳng tới khách sạn.
Tần Duyệt trên xe cũng líu ra líu ríu thật vui vẻ.
Đến thủ đô, mặc dù mọi người cũng rất tốt, thế nhưng vẫn có một loại cảm giác câu thúc.
Không bằng ở Tỉnh Nhị Viện, cảm giác loại vô câu vô thúc kia không quan trọng nói đùa.
Đến khách, trực tiếp đi ra hơn mười người, ông Trần cũng tới, còn cố ý mặc âu phục giày da, rất khí phái
Trần Thương cười hắc hắc:
- Lão đại, anh đi ra mắt à?
Trần Bỉnh Sinh một bàn tay vỗ nhẹ trên đầu Trần Thương:
- Thằng nhóc này! Tham gia thế nào cũng phải chính tề chút chứ.
Trần Thương cười nói:
- Chị dâu đâu anh?
Ông Trần lập tức sững sờ.
Mà lúc này, Trương Chí Tân đứng bên cạnh lại cười:
- Tiểu Trần, tôi phải nói với cậu một chút nha, vừa gặp mặt đã hỏi chị dâu...
- Cút
Trần Bỉnh Sinh tức giận muốn đánh người.
Lập tức mọi người ha ha ha nở nụ cười.
Tha hương ngộ cố tri là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Có điều để Trần Thương tò mò chính là... Vương Dũng lại cùng một cô bé tay cầm tay đến
- Con mẹ nó... Vương Dũng, anh tìm người yêu sau lưng tôi
Trần Thương thốt ra.
Đối tượng của Vương Dũng không phải ai khác, là nhân viên mới của Ngoại khoa tổng hợp, tên là Tôn Lỵ.
Tôn Lỵ cũng che miệng nở nụ cười:
- Xem ra hai người các anh mới là chân ái nha
Mọi người một phen làm ầm ĩ, Trần Thương mang theo mọi người đi tới khách sạn, xử lý thủ tục thuê phòng.
Sau đó chạy thẳng tới tiệm cơm.
Mặc dù đặt hai bàn, thế nhưng xem xét nhân số, chen chen có thể đủ một bàn lớn, vì muốn náo nhiệt nên mọi người dứt khoát chen cùng một chỗ.
Trương Hữu Phúc trực tiếp từ bên trong cốp sau xe ôm một thùng rượu đi lên
Trong lúc đó gọi điện thoại cho Đoàn Ba, cũng đi theo tới.
Mọi người một chút không thay đổi, chẳng qua là hôm nay thật sự được triệt để buông lỏng nghỉ ngơi.
Lý Bảo Sơn ngồi ở bên cạnh Trần Thương, vốn Trần Thương cho rằng chủ nhiệm Lý không uống rượu, không ngờ anh vậy mà chủ động rót một ly cho mình, đứng dậy nói:
- Hôm nay khó được tụ lại nha, thừa cơ hội này, tôi cũng kính mọi người một ly, cấp cứu cũng bận bịu, mọi người khổ cực.
Sau khi nói xong, Lý Bảo Sơn trực tiếp uống một hơi cạn sạch, có điều... Thật lâu không uống rượu, sặc một cái, khụ khụ vài tiếng.
Trực tiếp làm cho tất cả mọi người nhìn sững sờ
Dù sao trong ấn tượng tất cả mọi người, Lý Bảo Sơn đều không uống rượu, Trương Hữu Phúc trực tiếp sửng sốt.
- Ông Lý, không uống được thì đừng uống.
Lý Bảo Sơn bất đắc dĩ cười nói:
- Nhìn như anh có thể uống, lúc tuổi còn trẻ tôi có thể uống gấp đôi anh đấy
Trương Hữu Phúc nghe xong hăng hái:
- Ha ha, có thể có thể, tới tới tới, tối nay hai ta một phòng, ai nôn làm cháu
Lý Bảo Sơn lập tức híp mắt cười một tiếng:
- Được
Đây là lần thứ nhất anh uống rượu trong mười mấy năm qua, uống đến rất sung sướng, cũng rất vui vẻ.
Nhìn đội ngũ của mình không ngừng lớn mạnh, trong lòng Lý Bảo Sơn cũng dâng lên một cảm giác tự hào
Đương nhiên, trường hợp kiểu này chắc chắn sẽ có người phá hư lịch sự tao nhã.
Vương Khiêm ôm Trần Thương:
- Thương Nhi à, anh nhìn xem, tôi gần đây rất mệt mỏi nha, tháng ngày anh không ở đây, chúng tôi rất khổ cực đấy
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- Anh cũng nên rèn luyện một chút, quá hư.
Vương Khiêm nghe xong không vui:
- Gì chứ? Tôi hư? Tối nay hai ta chung một phòng, ai tiểu nhiều người đó là cháu
Mọi người lập tức ha ha nở nụ cười.
Ăn cơm xong, mọi người trực tiếp đi lên phòng karaoke trên lầu ca hát.
Chơi đến hơn 12 giờ đêm, mọi người mới tản đi.
Đều uống nhiều, khi ăn cơm uống một chút, ăn cơm xong lại đi quán karaoke uống.
Ngay cả Tần Duyệt cũng uống mấy ly bia.
Buổi tối, Trần Thương không định về nhà, anh đã nghĩ xong, hôm nay khẳng định phải uống rượu.
Tất cả mọi người uống nhiều, nguyên một đám cong vẹo về phòng, sau khi Trần Thương thu thập cho Tần Duyệt xong, đợi cô ngủ thiếp đi, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Một đêm bên tai đều là ông ông, Vương Dũng bí ẩn làm người ta phát bực uống nhiều thành Mic King, hát quên cả trời đất.
Sau khi đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Lý Bảo Sơn cũng ở ngoài.
Điều này lập tức làm Trần Thương sửng sốt một chút.
- Chủ nhiệm, không uống nhiều chứ?
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Không có, chỉ là hơi buồn bực, đi xuống hít thở không khí.
Trần Thương nghe xong, lập tức nói:
- Cùng nhau đi.
Hai người kết bạn mà đi, đi xuống dưới lầu.
Ban đêm ở thủ đô không lạnh như ở An Dương, lại nhiều hơn mấy phần khí tức đặc thù so với An Dương, ngẫu nhiên có một cơn gió thổi qua cũng có thể làm cho phiền não tản đi không ít.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, câu được câu không.
Qua rất lâu, Trần Thương đột nhiên hỏi:
- Chủ nhiệm, hình như tôi nghe anh nói trước đây anh từng ở thủ đô phải không?
Lý Bảo Sơn gật đầu:
- Ừm, ngây người ở thủ đô 18 năm, tôi tốt nghiệp đại học Y Khoa thủ đô năm 92, cũng chính là đại học Y thủ đô hiện tại.
Trần Thương nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Có thể nha, tốt nghiệp danh giáo
Lý Bảo Sơn cười cười.
Hoàn toàn chính xác, tiền thân của đại học Y Bắc Kinh là trường công lập y học Bắc Kinh, sáng tạo vào năm 1912 ngày 26 tháng 10, là trường học y học công lập được chính phủ Trung Quốc dựa vào lực lượng của mình xây dựng, chỗ đầu tiên chuyên môn giảng dạy y học phương tây.
Nếu thật là nói đến, cũng coi như là phát triển tiên phong của lĩnh vực y học trong nước.
Lý Bảo Sơn tiếp tục nói:
- Sau khi tốt nghiệp sau đó trực tiếp ở lại viện, đi tới bệnh viện lâm sàng thứ nhất, cũng chính là bệnh viện Bắc Đại, ở nơi đó một chờ chính là 18 năm nha
Trần Thương sững sờ:
- 18 năm! Chủ nhiệm cũng đây là... ngây người ở bệnh viện Bắc Đại 18 năm, sau đó vì sao đi tới Tỉnh Nhị Viện thế? Càng lăn lộn càng không xong rồi à?
Trần Thương nói đùa.
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Ha ha, anh đi bệnh viện Bắc Đại hỏi một chút, ai không biết Lý Bảo Sơn tôi
Trần Thương cười hắc hắc:
- Chủ yếu là chưa từng nghe anh nói về chuyện trước kia.
Lý Bảo Sơn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ai... Không có gì đáng nói, cũng không phải cái chuyện hào quang gì.
- Chọc rất nhiều chuyện... Ai
- Lúc ấy, lão chủ nhiệm khoa cấp cứu muốn nghỉ hưu, thật ra tôi chính là hạt giống tuyển thủ, có điều... Trẻ tuổi nha, không biết sâu cạn, quá lỗ mãng, ai...