- Chủ nhiệm Hà, tiểu tổ nghiên cứu này lợi hại như vậy à?
Hà Chí Khiêm dặn dò Trần Thương ngồi xuống, rồi mới nói:
- Nói như thế nào đây, nói họ lợi hại thì cũng đúng, nếu không lợi hại thì sao có thể có ảnh hưởng lớn như vậy.
- So với những đại lưu manh FDA kia thì họ xem như một tiểu lưu manh, mà khi tổ chức này mới bắt đầu thành lập cũng đích thật làm ra tác dụng rất lớn.
- Lúc ấy phẫu thuật cắt bỏ tá tụy tỉ lệ tử vong rất cao, tỉ lệ bệnh biến chứng cũng cao, sau mấy năm tiểu tổ nghiên cứu rò tụy Quốc tế thành lập đã phát huy tác dụng rất lớn.
- Nhưng sau khi ổn định thì đã trở thành công cụ vơ vét của cải của nhà tư bản, giống với FDA, thật ra đều là cá mè một lứa, những năm này cũng không có tác dụng gì quá lớn, sau khi chuyện ngày hôm nay xảy ra, hiện tại tôi đột nhiên hiểu ra những năm này tiểu tổ này làm chuyện gì.
Hà Chí Khiêm bất đắc dĩ xúc động một tiếng.
Bài trừ đối lập
Nếu không hợp nhất, thì chửi bới.
Dù sao là thực hiện chế bá địa vị trong ngành nghề.
Hiện tại Trần Thương đột nhiên từ chối, bất kỳ một tổ chức nào nếu như mất đi sơ tâm sẽ, trở thành một nhà độc đại, cũng sẽ trở thành một nghiệp vụ như vậy.
Trần Thương không có lưu lại ở ngoại khoa tổng hợp quá lâu, đứng dậy xuống lầu.
Mà buổi tối hôm đó, Hà Chí Khiêm ăn cơm tối sau đó cùng với vợ mình đi xuống công viên của khu cư xá tản bộ.
Khoảng thời gian này quá bận rộn nên anh đã không chăm sóc gia đình mình cho tốt.
Đi chưa được mấy bước, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi là Tôn Quảng Vũ.
Đêm đó Tôn Quảng Vũ trực tiếp gọi điện thoại cho Hà Chí Khiêm:
- Ông Hà à? Xảy ra chuyện gì vậy, sao tiểu tổ nghiên cứu rò tụy Quốc tế lại bãi đi chức quản sự của anh, đã vậy còn xóa tên?
Hà Chí Khiêm cũng sững sờ, còn không có tới kịp nói chuyện.
Tôn Quảng Vũ cho rằng Hà Chí Khiêm còn chưa biết nên dứt khoát chụp màn hình đoạn tin tức này gửi đến Wechat của Hà Chí Khiêm.
- Tôi đã gửi tin tức đến Wechat của anh, anh tranh thủ thời gian xem thử chuyện gì xảy ra.
Hà Chí Khiêm mở ra xem, là trang web thông báo tin tức nhân sự.
Tin tức tiểu tổ nghiên cứu rò tụy Quốc tế vừa công bố mới nhất, bỏ đi chức quản sự Châu Á của Hà Chí Khiêm, đồng thời không còn là hội viên tiểu tổ.
Tin tức này có lẽ đối với rất nhiều người căn bản không tính là tin tức lớn gì.
Thế nhưng lại kích thích thần kinh của rất nhiều người
Vừa phê bình hội nghị huấn luyện tổ chức tuyến tụy của trung tâm cấp cứu, chửi bới phẫu thuật của Trần Thương, hiện tại đã vội vàng đá Hà Chí Khiêm đi
Cái này hơi quá mức đi?
Sau khi Tôn Quảng Vũ nhìn thấy cũng hơi tức giận.
Hà Chí Khiêm bất đắc dĩ cười giễu một tiếng:
- Động tác của họ thật nhanh, hôm nay ta chủ động rời khỏi, không ngờ còn chưa kịp đi chương trình, đã trực tiếp bị đá, xem ra tiết kiệm cho tôi không ít quá trình.
- Daphne này cũng thật là quả quyết
Trong lúc nói chuyện, Hà Chí Khiêm nói rõ chi tiết chuyện hôm nay Daphne dẫn người tới gặp Trần Thương một lần.
Sau khi nói xong, Tôn Quảng Vũ lập tức cũng giận
Cái này rõ ràng là uy bức lợi dụ mà
Một tổ chức học thuật, bí thư trưởng dẫn người đi ra làm loại chuyện này, thật quá đáng?
Trong lúc nhất thời Tôn Quảng Vũ vô cùng tức giận
Nhưng Trung Quốc ở trong Tiểu tổ nghiên cứu rò tụy Quốc tế cũng có một phó hội trưởng, liên tiếp xảy ra hai chuyện như thế, chẳng lẽ Chương viện sĩ hắn không biết?
Nghĩ tới đây, Tôn Quảng Vũ muốn gọi điện thoại liên lạc thử, thế nhưng vừa xem thời gian đã chín giờ rưỡi, quyết định ngày mai tự mình đi đến đó gặp mặt trực tiếp nói chuyện.
Bên này, sau khi Tôn Quảng Vũ tắt điện thoại, lần lượt Hà Chí Khiêm nhận đến rất nhiều điện thoại và quan tâm của đồng sự.
Nghe xong Hà Chí Khiêm nói, họ đều là tức giận không gì sánh được, nguyên một đám lòng đầy tức giận.
- Tổ chức rác rưởi như vậy, rút là tốt! Mẹ nó, ngày mai tôi cũng xin rút
Những lời như vậy Hà Chí Khiêm không chỉ nghe được một lần.
Cái thứ nhất Hà Chí Khiêm là an ủi.
Cái thứ hai Hà Chí Khiêm là xúc động
Thế nhưng khi lần lượt những lời nói như vậy càng ngày càng nhiều, trong lòng Hà Chí Khiêm đột nhiên dâng lên một ý nghĩ mà đến cả bản thân anh kích động thậm chí hơi run rẩy
Nghĩ tới đây, anh tranh thủ thời gian kiềm chế lại, quyết định ngày mai tìm mọi người nói chuyện một phen
Mà xế chiều ngày hôm sau, Trần Thương đi một chuyến đến Hiệp Hòa gặp ông Tần một chút.
Nhìn thấy Trần Thương đến, ông cụ cực kỳ vui vẻ.
Dặn dò y tá nâng giường lên, chủ động cầm quả táo trong tay đưa cho Trần Thương.
- Rất tốt, đồng chí trẻ, mấy ngày nay ngày nào tôi cũng xem đi xem lại video phẫu thuật ngày đó của cậu
- Rất giỏi, làm cho mấy người Mayo cảm thấy không bằng
Ông cụ rất hưng phấn, nằm ở trên giường bệnh mặt mày hớn hở nhìn Trần Thương.
Trần Thương chẳng qua là cười cười, nói:
- Những hoa này đều mang đi đi, khoảng thời gian này ngài cũng không thể ăn.
Ông cụ nghe xong, lập tức cười nói:
- Tiểu nha đầu qua đây, cháu có nghe thấy không, Trần bác sĩ người ta không cho ăn trái cây, lần sau người khác đưa đến cửa ra vào thì cháu cứ trực tiếp lấy đi phân chia ra cho các y tá, cầm về chất đống ở ta chỗ này cũng là chiếm chỗ.
Y tá cười cười.
Tất cả mọi người rất ưa thích ông Tần, một chút kiêu ngạo cũng không có, hoàn toàn giống như ông cụ bên hàng xóm.
Trần Thương cũng bồi tiếp ông cụ hàn huyên, ông một lời tôi một câu, hai người cũng là hợp ý, trò chuyện vui vẻ.
Ông cụ xúc động một tiếng:
- Tốt! Thật tốt
- Tôi sống tới hôm nay, 85 tuổi đã đủ rồi! Thật đủ rồi, kiếm lời lớn! Tôi tốt số hơn những chiến hữu kia, sống đến nay, thật ra... có đôi khi tôi cảm thấy, ta là đang sống thay họ, tôi phải dẫn con mắt của họ đi tận mắt nhìn.
- Nhìn thấy các cậu đều trưởng thành, nhìn tổ quốc chúng ta càng ngày càng phát triển, nhân dân chậm rãi giàu mạnh, thật tốt! Trong lòng tôi là thật vui vẻ.
- Sớm mấy năm tôi không muốn chết, không phải là bởi vì sợ chết, là vì tôi sợ sau khi chết đi, xuống đó không có mặt mũi gặp những thủ trưởng và bộ hạ cũ, chiến hữu cũ của mình! Tôi sợ họ lại hỏi tôi, tổ quốc được chứ? Nhân dân có bình yên không? Cuộc sống có giàu sang không? Ta sợ tôi không trả lời được! Tôi sợ tôi làm không tốt.
- Nếu mấy năm trước chết thì tôi là thật sợ hãi, thế nhưng... bây giờ tôi không sợ.
- Vì bây giờ, sau khi đi xuống tôi có thể nói cho bọn họ là tổ quốc sơn hà không việc gì, nhân dân an khang, quốc gia giàu mạnh
Người đã già, nước mắt nhiều.
Trần Thương đưa cho ông cụ mấy tờ giấy, ông cụ lau nước mắt.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, ông cũng bất đắc dĩ rơi lệ.
Đã qua thật lâu, ông cụ cầm tay Trần Thương, vỗ vỗ, khí phách nói:
- Chàng trai trẻ, cố lên! Cậu làm rất tốt
- Cái gì cũng không cần sợ, chỉ cần cậu làm thật tốt, làm việc tốt cho nhân dân, cho đất nước thì tôi vẫn ủng hộ cậu! Cậu phải ghi nhớ câu nói ngày hôm nay của tôi.
- Cái gì ngưu quỷ xà thần, quốc gia phát đạt, chủ nghĩa tư bản... Chúng ta không kém hơn họ, cậu chỉ cần nhớ, sau lưng cậu là toàn bộ quốc gia