Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1183: Huân Chương Của Lão Mã

Khi bac si mo hack full
Chương 1183: Huân Chương Của Lão Mã
 

Cuộc sống dần bước vào quỹ đạo.

Buổi sáng Trần Thương vừa tới bệnh viện, gặp được Dương Khiết, cô vội vàng chạy tới:

- Bác sĩ Trần.

Vừa Trần Thương vừa mặc áo blouse trắng, vừa hỏi:

- Làm sao vậy, chị Dương?

Dương Khiết ngượng ngùng nói:

- Cái kia, con gái của chị gái chị, cậu còn nhớ chứ?

Trần Thương lập tức nghĩ đến cô bé không có mũi kia, lập tức gật đầu:

- Vâng, nhớ kỹ, tình huống của bé gần đây ổn định chưa?

Dương Khiết gật đầu:

- Ừm, tình huống giờ cơ bản cũng tốt, chỉ là mũi... cậu xem có thể làm phẫu thuật không?

Lúc ấy cân nhắc đến bệnh tình cô bé phức tạp, mà lại vì mũi tam giác nguy hiểm tổn hại nhiễm trùng, dẫn đến tâm huyết nhiễm trùng và lá lách sưng to lên, người bệnh còn uống kích thích tố trong thời gian dài.

Các phương diện miễn dịch của thân thể tương đối kém, nếu tiến hành phẫu thuật, không chỉ không thể khôi phục, thậm chí bệnh tình còn nặng thêm.

Vì thế, lúc đó Trần Thương định cũng là chọn ngày phẫu thuật, chờ cơ sở bệnh của bé chuyển biến tốt đẹp, kích thích tố theo giảm xuống, sau này sẽ tiến hành phẫu thuật sau.

Trần Thương nghe thấy cũng gật đầu đồng ý:

- Vâng, em nhớ được nhà họ có quen biết hội trưởng Cung Đại Trân nha?

- Được rồi, chuyện này để em xử lý, chị không cần lo lắng.

Trần Thương cười an ủi.

Dương Khiết nhẹ gật đầu:

- Cám ơn cậu, bác sĩ Trần.

Trần Thương cười nói:

- Không có chuyện gì.

Bên này vừa dứt lời, bên kia tiểu Kha lại chạy tới.

- Chị Dương, người bệnh giường 19 không chịu rửa ruột.

Dương Khiết vừa nghe thấy, vội vàng đi tới phòng bệnh.

Không bao lâu, Dương Khiết bất đắc dĩ quay lại, nói qua với lão Mã:

- Tổ trưởng Mã, ông lão giường 19 từ chối rửa ruột.

Mã Nguyệt Huy lập tức sững sờ:

- Tại sao vậy?

Dương tỷ dở khóc dở cười nói đến:

- Ông cụ cảm thấy ngại, chắc chắn phải bảo chúng ta tìm y tá nam, thế nhưng y tá nam khoa chúng ta đều ở phòng phẫu thuật, bây giờ đi tìm chỗ nào đây.

Mã Nguyệt Huy nghe được để sữa đậu nành xuống, đứng dậy nói:

- Đi thôi, tôi đi xem một chút, ồ? Tiểu Trần tới, đi, đi rửa cái ruột với tôi

Trần Thương hơi nhìn bánh bột ngô trong tay, thuần thục bỏ vào trong bụng, anh sợ một hồi quay lại mình lại không muốn ăn.

Mã Nguyệt Huy thấy thế, lập tức chậc chậc một tiếng:

- Các anh nha, cũng quá lập dị.

Trong lúc nói chuyện, hai người cùng đi tới phòng bệnh, ông cụ nằm trên giường gào khóc thét lên, bạn già bên người cũng bất đắc dĩ cười khổ không thôi.

Một trai một gái cũng là hiếu thuận, đứng bồi ở bên cạnh.

Thế nhưng ông cụ là già trở lại nhỏ, tức giận đến quở trách ba người:

- Sao tôi lại sinh hai đứa con như này...

- Khuê nữ người ta cho tôi... Uổng cho các anh nghĩ ra

Bạn già như cười mà như không cười nhìn lão cổ hủ này:

- Đây là thủ đoạn trị liệu của bác sĩ, bây giờ ông không đi đại tiện được, thấy ông khó chịu.

Ông cụ trợn mắt nhìn sang:

- Cái kia cũng không được, loại chuyện này là vấn đề nguyên tắc.

Một trai một gái kia sau khi nghe thấy, bất đắc dĩ xoay đầu cười trộm.

Vì rửa ruột, hai người đã làm tư tưởng công tác rất lâu.

Bây giờ bị ba mắng là máu chó đầy đầu.

Có điều hai người cũng hiếu thuận, bị mắng không cãi lại.

Người lớn tuổi, có đôi khi chính là vậy, nhìn ba mình tàn nhẫn càn quấy như vậy, hai đứa con và bà cụ đều như cười mà không cười.

Ông cụ thấy thế, lập tức vô cùng tức giận:

- Nếu như là chủ tịch hồi đó, các con đều phải bị xử bắn! Các con còn cười ba.

Ông cụ nói mệt mỏi, nằm trên giường nửa ngày hết không giận nổi, bà cụ mới đưa nước qua:

- Được rồi, đây, uống nước rồi mắng tiếp, miệng khô rồi.

Ông cụ tức không nhịn nổi, nằm nghiêng sang một bên.

Bà cụ bất đắc dĩ an ủi:

- Chỉ hai ngụm thôi.

Ông cụ quay người lại, ngậm lấy ống hút, uống hai ngụm thật to.

Uống nước xong, lại tiếp tục nằm nghiêng sang, cũng đi nhìn bọn họ, tựa như đang hờn dỗi vậy.

Có điều vừa mới xoay người, lại cảm giác bụng không thoải mái, mắt liếc sang ba người, lặng lẽ meo meo nằm thẳng tới, nhưng vẫn nghiêng đầu không nhìn ba người.

Trêu làm bà cụ và hai người con bất đắc dĩ bật cười.

Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy tiến đến.

Người nhà đứng dậy:

- Chủ nhiệm Mã.

Mã Nguyệt Huy gật đầu, nhìn ông cụ:

- Ông cụ, chúng cháu còn phải rửa ruột nha, bằng không chú sẽ bực bội bất an, phát sốt cũng không giảm được, hiện tại bụng khó chịu không dứt nữa?

Ông cụ thấy Mã Nguyệt Huy, trong lòng an tâm rất nhiều, hai mắt đẫm lệ nói:

- Bác sĩ Mã, có thể không để hai cô gái kia rửa ruột hay không?

Mã Nguyệt Huy nhếch miệng cười một tiếng:

- Được, để cháu rửa ruột cho chú.

Ông cụ gật đầu:

- Bác sĩ Mã thật tốt, cám ơn cậu

Bà cụ cũng xúc động nói:

- Cám ơn cậu, chủ nhiệm Mã, thật là làm phiền cháu quá, lão đầu, thỏa mãn ông rồi đó, để chủ nhiệm người ta tự thân làm cho ông

Ông cụ tức giận nói với ba người:

- Các người ra ngoài

Bà cụ cười gật đầu với Mã Nguyệt Huy, sau đó mang theo hai đứa con dở khóc dở cười rời khỏi phòng.

Trần Thương cũng biết, lão Mã người này không chê bẩn không sợ mệt mỏi, việc gì cũng có thể làm được.

Trong thành viên cả tổ tiên phong, cũng chỉ lão Mã đi theo lão Dư làm lính quân y, đó là người từng chân chính đi lên chiến trường.

Lính quân y là phải theo tiểu đội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bác sĩ chiến trường là ở lại bệnh viện xem bệnh cho binh sĩ, thế nhưng lính quân y phải đi theo xung phong, hai cái này có khác biệt.

Lúc này, bụng ông cụ đã trướng nghiêm trọng, táo bón không nói, giờ toàn bộ bụng cũng không thể nào thoát khí, dẫn đến bụng trướng rõ ràng.

Mục đích rửa ruột đúng là để làm mềm phân.

- Bác nằm nghiêng giúp cháu.

Lão Mã nói xong, cũng bắt đầu động tác của mình.

Căn dặn ông cụ hít thở sâu sau đó lão Mã mới bắt đầu hành động.

Thật ra, nhìn như rửa ruột bình thường, cũng rất có nghiên cứu, một chủ nhiệm toàn tâm toàn ý làm tốt rửa ruột được như lão Mã, thật đúng là không nhiều.

Ít nhất Trần Thương chưa từng gặp qua.

Sau khi làm xong, người nhà quay lại Mã Nguyệt Huy mới căn dặn một phen:

- Giữ nguyên 5-10 phút sau mới được đại tiện.

Ông cụ gật đầu:

- Cám ơn cháu, chủ nhiệm Mã, mỗi lần đều làm phiền cháu hết.

Mã Nguyệt Huy cười lắc đầu, thu dọn đồ đạc rời đi.

Ông cụ cũng không lên tiếng, sợ xì hơi, không cẩn thận...

Bệnh viện chính là như vậy, người bệnh loại gì cũng có.

Sau khi lão Mã đi ra rửa tay một cái, như thường uống sữa đậu nành vào, không ảnh hưởng chút nào.

Vào lúc này, Dư Dũng Cương tiến đến, thấy trên tay áo lão Mã có vết ướt, khinh bỉ nói:

- Uống có thể uống đến trên tay áo, anh cũng thật là kỳ hoa

Lão Mã nghe xong không phục:

- Lão Dư, anh nói hươu nói vượn, cái này là sữa đậu nành à anh ngửi xem đây là gì?

Lão Dư cũng là cương, tiến gần nhìn tay áo, nhìn kỹ, lập tức nhíu mày:

- Đây là... dịch rửa ruột?

Lão Mã đắc ý nói:

- Đúng thế, tôi vừa làm rửa ruột cho người bệnh đó.

Nói xong, hút hút hút uống hết ly sữa đậu nành, suýt nữa dùng tay áo lau miệng...

Lão Dư đứng vừa nhìn dựng thẳng ngón cái lên

Đối với lão Mã to gan này, Dư Dũng Cương là ai cũng không phục.

Trần Thương nhìn lão Mã dương dương đắc ý xem dịch rửa ruột như huân chương, cũng hơi bất đắc dĩ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment