Những lời này trực tiếp làm cho đám cảnh sát trực tiếp sửng sốt
Mọi người trừng lớn mắt nhìn Trần Thương, tràn đầy kinh ngạc
Khỏi cần phải nói, một chuỗi danh hiệu dài như vậy, trực tiếp làm cho mọi người... Không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại
Bác sĩ ngoại khoa tuyến tụy giỏi nhất cả nước
Hội trưởng học hội ngoại khoa tiêu hóa thế giới
Danh hiệu này có thể nặng bao nhiêu
Tiêu Lĩnh nhìn Trần Thương, sửng sốt một chút, anh cho rằng chẳng qua chỉ là bác sĩ bình thường, không ngờ... lại là một nhân vật lợi hại như thế.
Pháp y Lý Nguyên Chu càng tràn đầy tò mò đánh giá Trần Thương.
Trần Thương cười cười, nhìn chằm chằm nhân viên công ty bảo hiểm, cười không nói.
Mà đối phương, lại đã sớm ngơ ngác.
Anh biết rõ điều này có ý nghĩa gì
Nếu Trần Thương lợi hại như vậy... lời anh nói có thể làm chứng cớ
Dù sao, anh tìm ai làm chứng, tìm chuyên gia cỡ nào có thể chuyên nghiệp hơn cả Trần Thương chứ?
Dù là đi Ủy ban Hòa giải Y tế, Hiệp Hòa... Vân vân đều vô dụng
Tiêu Lĩnh nhìn Trần Thương:
- Hội trưởng Trần, ký tên đi.
Nói xong, đưa bản ghi chép tới.
Trần Thương gật đầu, nhận lấy, viết tên của mình lên trên.
Tiêu Lĩnh cầm bản ghi chép, nhìn một chút, tiếp đó... Nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Thương.
Trần Thương sững sờ:
- Cục trưởng Tiêu, còn có vấn đề gì không?
- Hội trưởng Trần, bút là của tôi.
Trần Thương sững sờ, lập tức kịp phản ứng, vội vàng trả bút vừa ký tên vô ý nhét vào túi lại cho Tiêu Lĩnh, ngượng ngùng nói:
- Cục trưởng Tiêu, xin lỗi, quen tay...
Hiện tại Trần Thương rất sợ
Thật vất vả làm màu, lại ngay trực tiếp trộm bút trước mặt cục trưởng cục cảnh sát, không đúng... Cũng có thể nói là cướp bút, đây có bị coi là cướp bóc không?
Trần Thương nói thật, hiện tại hơi sợ...
Nhân viên y tế xung quanh thấy màn này cũng lập tức bất đắc dĩ cười trộm.
Hoàn toàn chính xác, mỗi một bác sĩ đều có một chấp niệm đối với bút
Trên bàn văn phòng bác sĩ trường tồn luôn để hai vật: Một là 100 khối tiền, hai là 1 cây bút.
Anh yên tâm, cầm tiền là người khác, cầm bút tuyệt đối là bác sĩ
Mọi người thấy Trần Thương trộm bút ngay trước mặt cảnh sát, bất đắc dĩ giơ ngón tay cái lên.
Họ nhiều nhất lúc đi tiệm ăn cơm, khi viết thực đơn sẽ thuận tay bỏ bút vào túi, nhưng rất ít người dám làm chuyện này ngay trước mặt cảnh sát.
Có điều, hiện tại phòng ăn gần bệnh viện đều học thông minh, họ buộc luôn bút trên thực đơn...
Một chuyện vinh quang nhất của Lão Mã là một lần lái xe nhanh bị cảnh sát giao thông ngăn lại, sau khi bị phạt tiền thuận tay cầm bút của cảnh sát giao thông đi
Tiêu Lĩnh nghe thấy Trần Thương, lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Sau khi nói xong, Tiêu Lĩnh nhìn qua thân nhân của người đã chết, nói:
- Chuyện này, chúng tôi sẽ xử lý công bằng, chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng.
Mọi người dồn dập rời bệnh viện.
Cậu bé nhỏ cũng theo mẹ rời đi, thế nhưng không bao lâu đã vòng trở lại, cuối người một cái về phía Trần Thương:
- Cám ơn chú bác sĩ
Có đôi khi, cuộc sống thật sự là một ngời thầy vô tình, dùng roi tẩm nước ớt nóng đánh người
Nhìn cậu bé mới chỉ mười mấy tuổi, Trần Thương gật đầu:
- Chăm sóc mẹ cho tốt, cố gắng nhé.
Cậu bé nhỏ nghe xong, lập tức hít mũi một cái, trừng không cho nước mắt chảy ra đến, dùng lực gật đầu:
- Vâng
...
...
Mọi người tản đi, văn phòng chỉ còn lại nhân viên công tác bệnh viện.
Lúc này mọi người mới buông lỏng tâm trạng.
Mã Nguyệt Huy dựng thẳng ngón cái lên:
- Cướp bóc ngay trước mặt cục trưởng, tiểu tử, đi ra ngoài một chuyến, được lắm! Lá gan lớn lên rồi?
Trần Thương cười xấu hổ.
Dư Dũng Cương cười nhìn Trần Thương, trong lòng cũng vui vẻ hơn mấy phần:
- Đây là đi làm lại à?
Trần Thương gật đầu:
- Vâng, quay lại.
Lúc này, Dư Dũng Cương mới nhớ tới cái gì:
- Tiểu Trần, hay là cậu ở lại bệnh viện chúng tôi đi, đến phụ trách tổ tiên phong.
Câu này làm mọi người sửng sốt
Hà Chí Khiêm nghe lời này xong, quả quyết nói:
- Nếu cậu tới Phổ ngoại, cậu đến làm phó chủ nhiệm, chờ qua mấy năm sẽ cho cậu làm chủ nhiệm
Mã Nguyệt Huy lập tức trừng to mắt:
- Khoan khoan khoan khoan... Lão Dư, cậu ta làm tổ trưởng, tôi làm cái gì?
Dư Dũng Cương trực tiếp nói:
- Anh? Chính anh suy nghĩ đi...
Mã Nguyệt Huy lập tức im lặng:
- Anh đây coi là có mới nới cũ à?
Tất cả mọi người bất đắc dĩ bật cười.
Có điều nói thật, ai cũng muốn để Trần Thương ở lại.
Trần Thương nói:
- Tôi mang chút quà cho mọi người, ở văn phòng bác sĩ đây.
Vừa dứt lời, lão Mã đã biến mất...
Dư Dũng Cương và Hà Chí Khiêm nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, cậu không suy nghĩ kỹ càng chút à?
Trần Thương cười lắc đầu:
- Trong thời gian ngắn có thể sẽ không suy tính, công việc An Dương bên kia cũng cần tôi, thời gian ngắn chắc sẽ ra không được.
- Lần này tới thủ đô, cũng là để học kỹ thuật, bằng không trở về làm chủ nhiệm, luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn
Nghe thấy lời này của Trần Thương, mọi người cũng cười cười, không tiếp tục kiên trì nữa.
Dư Dũng Cương gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác, làm chủ nhiệm không giống làm bác sĩ, anh là núi dựa của mọi người, không có thực lực đặt cơ sở, thật sự là rất không có cảm giác an toàn.
- Khi đó tôi ở bệnh viện quân khu, một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lần đầu dẫn đội ra ngoài, luống cuống tay chân, bởi vì lúc ấy là ở Châu Phi, đủ loại bệnh tật, thật sự là cả đời cũng không quên được.
Sau khi nói xong, Dư Dũng Cương lại không xoắn xuýt chủ đề nặng nề như vậy, cười nói:
- Lần này cậu ra ngoài có thu hoạch gì không?
Trần Thương suy nghĩ một chút:
- Có, thu hoạch cũng không ít, đi theo một đám viện trưởng, học không ít thứ.
Trần Thương là đang nói thật, lần này, anh thu hoạch tương đối khá
Chính anh cũng không ngờ, một lần vốn xem như du lịch tuần trăng mật lại thành một lần phó bản.
Sau khi trao đổi một phen, về tới trong văn phòng.
Trần Thương mang rất nhiều đặc sản đồ ăn vặt còn có một ít vật kỷ niệm.
Giá cả không đắt, nhưng cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Trần Thương cười lấy một đồ chơi Transformers từ túi ra, đưa cho Từ Ái Thanh:
- Chị Từ, đây là quà em mua cho mấy đứa.
Từ Ái Thanh trợ giúp Trần Thương rất nhiều, dù là công việc hay cuộc sống, khi Trần Thương mới tới, ngay cả phòng cũng là nhờ chị Từ hỗ trợ tìm cho.
Cô có một đứa con trai, năm nay mới 6 tuổi, chính là thời gian ưa thích đồ chơi.
Từ Ái Thanh cười cười.
Lúc này đã sắp tan việc, Trần Thương cũng gấp gáp tới buổi trưa.
Sau khi Từ Ái Thanh thấy món quà này, cũng cảm ơn nở nụ cười:
- Nó chắc chắn sẽ ưa thích, cám ơn cậu tiểu Trần.
Lúc này, trong điện thoại đang phát trận bóng, trực ban Trương Viễn và lão Mã đang xem cuộc tranh tài.
- Tay của Leonard thật lớn nha
Trương Viễn bất đắc dĩ nói.
Lão Mã nhổ nước bọt một tiếng:
- Tay lớn cũng có thể là đầu ngón tay phình to
Trương Viễn gật đầu:
- Ừm, anh khoan hãy nói, không ít vận động viên đều là Mã Phàm tổng hợp...
Nói chưa hết câu, lão Mã trừng mắt liếc Trương Viễn.
Trương Viễn thè lưỡi, tranh thủ thời gian không nghị luận nữa.
Mà Trần Thương thì rõ ràng thấy vẻ mặt Từ Ái Thanh thay đổi một cái.