Từ văn phòng đi ra, Trần Thương hơi lâng lâng.
Tâm trí như rơi vào trong sương mù, hơi hưng phấn.
Trần Thương không hiểu chuyện gì đã trở thành giáo sứ của đại học Thanh Hoa, sau này khi người khác hỏi tới nơi làm việc, Trần Thương sẽ tự hào nói về nới làm việc của chính mình.
Chuyện này, Trần Thương trước tiên nghĩ đến cha Trần Đại Hải của mình.
Sau này, nói đến con trai mình là giáo sư của đại học Thanh Hoa, làm rạng danh dòng họ Trần, có thể về đốt hương cho ông bà tổ tiên.
Ngày sau nói đến, con trai của mình là giáo sư đại học Thanh Hoa, chắc chắn sẽ về đốt hương cho ông bà tổ tiên.
Đây thật sự là làm rạng rỡ tổ tông.
Quả nhiên, Trần Đại Hải nghe thấy con trai mình trở thành giáo sư suýt nữa vui đến phát khóc.
Đối với Trần Đại Hải, Trần Thương trở thành giáo sư của đại học Thanh Hoa còn tốt hơn trở thành hội trưởng của Ngoại khoa tiêu hóa thế giới, danh tiếng được bay xa hơn
Mặc dù đại học Thanh Hoa ở trong nước, nhưng với gia đình Trần Thương thì nó được so với các trường đại học danh tiếng trên thế giới Harvard, Stanford, MIT, Cambridge.
Trần Đại Hải một hồi thất vọng nói với Trần Thương, phải làm một giáo sư thật tốt, vì nhân dân mà cống hiến...
Loạn xả nói một đống.
Kết quả, Dương Giai Tuệ cướp lấy điện thoại, nói cho Trần Thương biết Trần Đại Hải uống say, bảo Trần Thương đừng suy nghĩ quá nhiều, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Trần Thương suy nghĩ một chút, bấm gọi điện thoại cho bác sĩ Mạnh.
Điện thoại vừa mới kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tâm trạng của bác sĩ Mạnh hình như rất không tệ.
- Chào bác sĩ Mạnh
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Lúc đầu tâm trạng Mạnh Hi rất tốt, nghe thấy Trần Thương chào hỏi nghiêm túc như thế, có chút không rét mà run
- Những lời khoe khoang thì... Cũng không cần nói cho tôi biết.
Hiểu rõ bản tính Trần Thương nên bác sĩ Mạnh ngay từ đầu đã nói thẳng.
Trần Thương nghe xong, như vậy sao có thể
Tôi gọi điện thoại nói là cái này, cô không cho tôi nói không phải lãng phí tiền điện thoại của tôi à?
Trần Thương cười nói:
- Cô Mạnh, tôi có một chuyện tốt muốn nói cho cô biết.
Mạnh Hi một mặt cảnh giác:
- Mau nói
Trần Thương cười nói:
- Mạnh Hi lập tức sẽ trở thành giáo sư của đại học Thanh Hoa
Mạnh Hi lập tức sững sờ:
- Là sao?
Trần Thương thở dài:
- Bác sĩ Mạnh, tôi thật là ghen tị với cô, có được học sinh ưu tú như thế, ai...
Mạnh Hi liếc mắt, cô biết Trần Thương tìm mình chắc chắn là để khoe khoang
Ngoài miệng thì nói mau cút nhưng trong lòng thì rất vui vẻ.
Dù sao Mạnh Hi và Trần Thương cũng nổi tiếng với mồi quan hệ thầy trò, mặc dù có chút xấu hổ... giáo viên giống học sinh, học sinh giống như giáo viên... Thế nhưng cái này cũng không phải quá quan trọng.
Học sinh lợi hại, làm cho giáo viên nở mặt nở mài
- Có chuyện gì mau nói! Tôi chuẩn bị có một ca phẫu thuật.
Mạnh Hi nghiêm túc, hơi tức giận.
Trần Thương cười nói:
- Cô Mạnh, cô biết đại học Thanh Hoa chứ? Biết viện y học Hiệp Hòa chứ? Họ muốn mời tôi làm giáo sư cho đại học Thanh Hóa
- Người ta dựa vào chồng mà quý, tôi đoán cậu cũng dựa vào tôi mà quý
Nghe thấy Trần Thương, Mạnh Hi bất đắc dĩ vui vẻ lên.
Có thể được Thanh Hoa mời, cũng không phải dễ dàng gì, được mời làm giáo sư trên cơ bản là một cái danh hiệu vinh dự, mặc dù không thể ra trình độ của Trần Thương cao thấp như thế nào, thế nhưng nó phản ánh đầy đủ địa vị xã hội của một người.
Thanh Hoa cũng mời rất nhiều giáo sư, thế nhưng đại đa số là thương gia, người nổi tiếng cũng có thế nhưng rất ít.
Trong lòng Mạnh Hi cảm thấy vui vẻ, cũng là vì Trần Thương.
Sau đó cúp điện thoại, Cát Hoài thấy chủ nhiệm Mạnh cười vẻ nét như hoa, trong lòng hơi hồi hộp một chút, điện thoại của Trần Thương?
Trong lúc nhất thời, Cát Hoài nhiều hơn mấy phần đau đầu
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời anh. Có thể cùng chủ nhiệm Mạnh “ở chung” mấy tháng, tháng ngày không có Trần Thương, công việc cũng như thế cũng hài lòng, trong ngày thường ồ ồ chảy xuôi máu động mạch, giống như dòng suối nhỏ chảy nhỏ giọt, cảm giác như vậy thật làm cho người ta thoải mái.
Chỉ cần được phẫu thuât với chủ nhiệm Mạnh, cho dù là bóc tách động mạch chủ cũng phải đem nụ cười vào trong phẫu thuật.
Vào lúc này, Hạ Cao Phong đi vào văn phòng.
- Mọi người hãy im lặng một chút, tôi có một chuyện muốn thông báo.
Hạ Cao Phong vui vẻ nói:
- Sáng ngày kia chúng ta may mắn mời được giáo sư Lưu Toàn đến từ bệnh viện trung tâm cấp cứu thủ đô, biểu diễn cho chúng ta xem phẫu thuật thay thế trái tim không ngừng đập xuống van 2 lá, ca phẫu thuật này diễn ra vào thứ bảy, chủ nhật mọi người nắm chắc thời gian
- Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành tôi không nói nhiều lời, hiện tại trong nước của chúng ta cũng phát triển, dẫn trước một môn phẫu thuật, mọi người xem nhiều một chút, khoảng thời gian này tôi có một kế hoạch, sẽ cho một bác sĩ ra ngoài học thêm nhiều cái mới
Sau khi nói xong, Hạ Cao Phong đảo mắt một vòng, đột nhiên nó:
- Cái này, chủ nhiệm Mạnh, hay là cô đi nha?
Mạnh Hi không có do dự, lập tức đồng ý.
Suy nghĩ Trần Thương thấy mặt mình sẽ có biểu cảm gì, Mạnh Hi bất đắc dĩ nở nụ cười trong lòng.
Hạ Cao Phong tiếp tục nói:
- Bác sĩ Cát, anh cũng đi theo chủ nhiệm Mạnh học tập đi.
Cát Hoài nghe xong, lập tức hưng phấn:
- Chủ nhiệm, tôi chắc chắn sẽ học thành tài trở về, đền đáp phòng ban
Nghĩ đến sẽ được ra ngoài học tập với chủ nhiệm Mạnh, Cát Hoài rất mong đợi.
Một mình ra ngoài là khách qua đường, đồng hương gặp gỡ đồng hương khẳng định sẽ thân thiết.
Cát Hoài đã đoán được cuộc sống sẽ tốt đẹp trong ba tháng tương lai.
Cát Hoài cảm thấy chủ nhiệm Hạ vì mình mà làm như vậy
Nghĩ tới đây, Cát Hoài gật đầu nhẹ với Hạ Cao Phong, họ đã hiểu ý nhau cười một tiếng.
Hạ Cao Phong sửng sốt một chút, mặt đầy ngơ ngác
...
...
Cấp cứu bận rộn, đối với thời gian dài ra ngoài học như thế này là rất hưởng thụ
Có thể nói hưởng thụ như thế rất bệnh hoạn, thế nhưng đây là một lời nói thật. Mỗi khi âm thanh còi báo xe cấp cứu 120 vang lên, khi đó máu như chảy nhanh hơn, cảm giác Adrenalin tăng vọt, làm nhiều người rất mê muội.
Trần Thương không thể nói hưởng thụ, thế nhưng cũng không bài xích.
Hơn tám giờ tối, cấp cứu đón tiếp một cậu bé.
Trần Thương bên này vừa mới xử lý xong. Bởi vì vợ chồng mâu thuẫn đánh con cái khóc, tức giận đến cha chồng đập vỡ bàn thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh đâm vào mu bàn tay người còn trai.
Chỉ nghe thấy quầy y tá trạm quát lên:
- Bác sĩ Trần, bé trai 10 tuổi hô hấp khó khăn.
Nghe thấy như vậy, Trần Thương cũng là không thể giải quyết mâu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình, vội vàng nói:
- Mọi người, cãi nhau không tốt, đánh con cái cũng không tốt, đập vỡ thủy tinh làm bị thương chính mình càng không tốt, hòa thuật một chút, mọi người suy nghĩ một chút, tôi không thể nói chuyện với mọi người
Nói xong, Trần Thương đứng dậy rời đi.
Bên này bé trai nhìn Trần Thương đi, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, không biết nên tìm ai giúp đỡ, trong lòng rất buồn.
Người mẹ nói:
- Con trai đến với mẹ, qua đây
Có thể thấy, người con trai hơi do dự, vẻ mặt đau khổ đi tới.
- Cha mẹ, cha mẹ có thể không tức giận mà không đánh con... Ăn cơm đi ngủ đánh con là không đúng...