Trần Thương vừa mới đi ra, sau đó nghe thấy câu nói này, dở khóc dở cười.
Vào lúc này, Trần Thương cũng nhìn thấy người bệnh đến cấp cứu.
Kia chỉ là bé trai 10 tuổi, trên mặt và bờ môi sưng phù.
Trần Thương nhìn thấy, lập tức nhíu lông mày đi tới, cái này... Hẳn là... Dị ứng?
Cấp cứu cho người bị dị ứng là một trong những loại cấp cứu nhiều nhất ở bệnh viện.
Với tỷ lệ bệnh xảy ra cao, cho dù Trần Thương không có nhiều kỹ năng về cấp cứu dị ứng thì cũng có thể xử lý thuần thục.
Thấy Trần Thương tới, mẹ của người bệnh lo lắng hỏi:
- Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn kiểm tra giúp con tôi, nó bị gì thế?
Người đàn ông trung niên ôm bé trai, bé hiện tại hơi không đúng, đã bắt đầu trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhìn như buồn ngủ.
Trần Thương thấy thế, lập tức nhíu mày
Đây chắc chắn không phải là ngủ
Đây chẳng lẽ là... bị sốc dị ứng?
Nghĩ tới đây, Trần Thương trực tiếp mang cậu bé vào phòng cấp cứu. Nếu quả thật là dị ứng, một khi bệnh tình nghiêm trọng sẽ dẫn đến số dị ứng, đây cũng là một chuyện phiền phức.
Mang theo người nhà vào bên trong phòng cấp cứu, Trần Thương đột nhiên thấy trên chân của cậu bé đã phát ban.
Vội vàng vén quần áo lên, chỉ thấy trên bụng, ngực hiện ra rất nhiều màu đỏ của triệu chứng phát ban.
Trần Thương đang muốn hỏi thử nhưng cậu bé đã lập rơi vào hôn mê, mẹ của cậu bé đứng bên cạnh cũng bị dọa đến khóc lớn.
- Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu con tôi, nó…nó bị gì thế?
Cha của cậu bé cũng bị dọa hoảng hồn.
Trần Thương cũng vội vàng bảo Trình Di hỗ trợ kết nối với máy giám sát ECG. Rồi quay lại nói với cha mẹ của cậu bé:
- Cậu bé xảy ra chuyện gì vậy?
Mẹ của cậu bé đã khóc không thành tiếng, cha của nó cũng hơi hoang mang lo sợ, nghe Trần Thương hỏi vậy thì vội vàng trả lời:
- Sau khi ăn cơm tối xong, thằng bé liền ra chơi điện thoại, đột nhiên nó nói ngực cực kỳ khó chịu, tôi cho là nó chơi thua nên mới tức giận, nên tôi cũng không để ý tới nó.
- Nhưng một lát sau nó lại bảo khó chịu, nói đau bụng, cảm giác thở không ra hơi, tôi thấy nó hơi lạ nên đưa đến trạm xá, nhưng trạm xá lại bảo chúng tôi nhanh đưa nó đến Trung tâm Cấp cứu.
Trần Thương nhíu mày:
- Đứa bé có thể là dị ứng, nó có uống đồ vật hay tiếp xúc với những vật đặc biệt có nguy cơ dị ứng hay không?
Cha đứa bé chợt nhớ tới:
- Buổi tối có ăn một quả trái cây.
Vào lúc này, máy theo dõi vang lên còi báo động.
- Bác sĩ Trần, huyết áp chỉ có 80/40 mmHg
Bên này, Trình Di giám sát kết nối máy ECG, vội vàng nói:
- Hô hấp 31 lần/phút! Độ bão hòa oxy trong máu là 89
Sau khi Trần Thương nghe thấy, cũng đoán được tám chín phần mười.
Bị sốc dị ứng
- Chuẩn bị đặt nội khí quản
Hiện tại thở oxy hơi quá sức, đường hô hấp của cậu bé hơi tắc nghẽn, cổ họng bị sưng nghiêm trọng
Trước mở ra đường hô hấp, lại truyền dưỡng khí
- Tiêm 0.5 ml Adrenalin dưới da.
- Glucose 5% nhỏ, duy trì tiêm tĩnh mạch thông suốt
Bên này, Trần Thương quay lại nói với người nhà của đứa bé:
- Đứa bé có thể là bị dị ứng do ăn loại quả đó
Mẹ của đứa bé nghe thấy, lập tức nói:
- Không thể nào?
- Đầu tuần nó có ăn quả đó, bảo thích nên thứ bảy hôm nay tôi mới mua thêm một chút, nếu là bị dị ứng… thì lần trước ăn đã bị rồi
Hiện tại Trần Thương không có lòng dạ nào giải thích, bởi vì tình trạng cậu bé không hề giảm bớt.
Trần Thương quay người nói với Trình Di:
- Tiêm vào tĩnh mạch 0.2 ml adrenalin.
Adrenalin là thuốc cấp cứu đặc trị có cấp bậc cao thứ ba.
Có thể xử lý rất nhiều bệnh cấp tính phức tạp
Đối vói tính sốc sau khi bị dị ứng cũng là lựa chọn đầu tiên của bác sĩ.
Có thể thông qua hiệu ứng thụ thể β làm phế quản co giật nhanh chóng nở ra, thông qua hiệu ứng thụ α làm bên ngoài tuần mạch máu co lại.
Nó còn có thể chống lại bộ phận phản ứng dị ứng phóng thích hình môi giới Ⅰ chất, bởi thế, nó mới là loại thuốc cứu chữa hàng đầu
Trong quá trình mắc bệnh có thể dùng đến mấy lần.
Thế nhưng, bình thường chỉ cần tiêm vào 1-2 lần adrenalin thì đa số người bệnh bị sốc dị ứng có thể dần hồi phục trong vòng một giờ đồng hồ.
Trần Thương quan sát tình huống của cậu bé cũng hơi lo lắng.
Tuổi không lớn lắm, chỉ chừng mười tuối, Adrenalin cũng không xê xích gì nhiều.
Nếu như bị sốc kéo dài không thấy cải thiện thì chính là ca bệnh nghiêm trọng, phải ngay lập tức tiêm vào Dexamethasone.
Mà cha mẹ của cậu bé cũng rất hoảng sợ, không dám nói chuyện lớn tiếng bên trong phòng cấp cứu, thế nhưng trong lòng lại thắc mắc tại sao lần đầu ăn quả đó không bị dị ứng, đến lần thứ hai ăn thì lại nghiêm trọng đến thế?
Hơn nữa…
Sau khi được cấp cứu cũng chẳng có chuyển biến tốt đẹp.
Có phải là chuẩn đoán sai hay không?
- Bác sĩ, tôi hơi không rõ… tôi có thể hỏi chút được không? Có phải là bị dị ứng không thế? Lần trước ăn quả đó còn rất tốt mà, sao lần này lại đột nhiên bị dị ứng, tôi cảm thấy hơi không hiểu…
Hiện tại, những việc có thể làm cho người bệnh đều đã làm, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Vào lúc này, bên ngoài lại chạy vào một bác sĩ trực ban khác:
- Bác sĩ Trần, giúp một chút, điện tâm đồ này là có chuyện gì vậy?
Trần Thương đang muốn giải thích cho người nhà của cậu bé thì thấy người chạy vào là bác sĩ Trương Viễn nên tiện tay nhận lấy điện tâm đồ, nhìn kỹ.
Xem xong, Trần Thương lập tức nhíu mày.
- S1Q3T3?
Trần Thương đột nhiên nói:
- Anh đã bài trừ thuyên tắc phổi hay chưa?
Sau khi Trương Viễn nghe thấy, lập tức sững sờ:
- Thuyên tắc phổi?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng vậy, điện tâm đồ này là điển hình S1Q3T3, tăng thêm có nhịp nhanh xoang, phải thắt nhánh dẫn truyền cản trở, tám chín phần mười là nguyên tắc phổi, anh mau để cho người bệnh hoàn thiện kiểm tra một chút
- Đúng rồi, trước đó anh nên thông báo ngay cho Ngoại khoa lồng ngực đến hội chẩn, tôi đoán tình huống người bệnh không tốt lắm, mau chóng chẩn đoán chính xác! Không nên chậm trễ.
Trương Viễn nghe xong, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài:
- Cám ơn bác sĩ Trần
Bên này, Trình Di cũng lập tức vui mừng:
- Bác sĩ Trần, huyết áp của người bệnh đã tăng trở lại! Độ bão hòa oxy trong máu cũng đã khôi phục
Trần Thương nhẹ nhàng thở ra, xem ra, không cần thêm thuốc kháng dị ứng.
Huyết áp tăng, tình trạng sốc cũng chuyển tốt, bệnh tình cơ bản có thể ổn định lại.
Trần Thương quay người giải thích với cha mẹ cậu bé:
- Người bệnh hẳn là bị dị ứng với quả sổ, triệu chứng thuộc về nhanh phát hình dị ứng phản ứng. Loại dị ứng thể chất này đồng dạng vào 5~ 20 phút, nhiều nhất không cao hơn nửa giờ sẽ xuất hiện.
- Cũng may cậu bé được đưa tới đây kịp thời, nếu như không xem trọng loại phát bệnh này hoặc nhập viện trễ có thể ảnh hướng lớn đến các cơ quan nội tạng bên trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
- Hai người nên cẩn thận những tình huống như thế này
Trần Thương nghĩ đến cha cậu bé cho là bé chơi game thua nên không để tâm, vì thế bất đắc dĩ thở dài.
Bên này, cậu bé đột nhiên xoay người, mở mắt.
Cha mẹ cậu bé cũng nhẹ nhàng thở ra
Thấp thỏm bất an trong lòng cũng bỏ xuống.
Nếu như con mình xảy ra chuyện gì... hai người cũng không dám tưởng tượng đến cái hình ảnh kia.
- Cám ơn bác sĩ! Cảm ơn anh.
Mẹ cậu bé vội vàng nói:
- Làm tôi sợ muốn chết
Nói xong, mẹ cậu bé vội vàng chạy đến bên cạnh con mình, hai tay run rẩy sờ vuốt ve gương mặt cậu.
Trần Thương gật đầu:
- Không có chuyện gì.
Sau khi nói xong, Trần Thương quan sát thấy cậu bé cũng không còn vấn đề gì quá lớn, chuẩn bị ra ngoài xem người bệnh phổi của Trương Viễn.
Vừa mới đứng dậy, Trần Thương chợt nhớ tới một chuyện khác.
Đó chính là hình như người bệnh không quá hiểu rõ đối với loại chuyện dị ứng này.