Tần Duyệt và Hồng San ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Tần Duyệt xúc động chân thành nói:
- San San, nhà của cậu thật lớn
Hồng San cười nói:
- Đây là nhà được cha mẹ anh ấy mua cho, muốn cử hành hôn lễ ở đây, cũng là lần đầu tiên mời mọi người.
- Sau khi tốt nghiệp hơn ba năm không gặp, cậu thật sự là một chút cũng không thay đổi.
Tần Duyệt cười nói:
- Không có thời gian thay đổi, mình ở khoa cấp cứu, ngày nào cũng bận rộn, vừa làm xong kế hoạch, lại phải ra ngoài học thạc sĩ rồi.
Hồng San giơ ngón tay cái lên:
- Ai.za, mình không thể so sánh với học bá như cậu, vốn dĩ việc học của mình mệt mỏi không ổn, thật sự không có động lực tiến về phía trước.
Tần Duyệt ồ một tiếng:
- Vậy bây giờ cậu đang làm gì?
Hồng San nói:
- Sau khi tốt nghiệp mình tới công ty Glaxo Smith Kline, làm đến bây giờ.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức giơ ngón tay lên:
- Công ty quốc tế lớn nha, đây là thương hiệu hàng đầu OTC trong nước chúng ta, được đó
Hồng San cười nói:
- Cậu cũng biết tính cách của mình mà, ngồi không yên, thích ồn ào, nếu thật sự đến bệnh viện, có lẽ tiềm lực phát triển cũng giống như vậy, mình cảm thấy tính cách của mình phù hợp làm cái này hơn.
Bạn học cũng gặp mặt, ở sâu trong lòng mặc dù cũng có chút hư vinh, nhìn họ có sống tốt như bản thân mình hay không, nhưng nếu thật muốn khoe của cái gì thì cũng không đến mức.
Đương nhiên, loại thiếu niên trẻ tuổi đến khoe của cũng có.
Nói xong công việc, tám xong những thứ này, Hồng San liếc mắt ra hiệu với Tần Duyệt:
- Được đấy nha, ông xã của cậu cũng đẹp trai đó! Làm sao cướp được vậy?
Tần Duyệt đắc ý cười nói:
- Đẹp trai không! Chỉ là hơi 2! Hai chúng mình học cùng một khoa, mình theo đuổi cả ba năm! Đây chính là một cái du mộc u cục, thông suốt cũng quá muộn, nếu như anh ấy còn không tỏ tình, mình đoán mình sắp Bá Vương ngạnh thượng cung* rồi
(* Du mộc u cục: có nghĩa là rễ cây du cứng, phép ẩn dụ của ý nghĩ cố chấp.)
(**Bá Vương ngạnh thượng cung: Tương truyền Hạng Vũ, vị vua nhà Chu, có sức mạnh vô hạn, khi đeo dây cung lên, ông ta buộc một đầu dây cung, chỉ cần một cánh tay mạnh mẽ là có thể bẻ cong dây cung, dùng sức kéo dây cung, vì thế mới có câu nói Bá Vương ngạch thượng cung.)
Sau khi Hồng San nghe xong, cũng cười khúc kha khúc khích.
- Lợi hại! Rồi sao nữa?
Tần Duyệt liếc mắt:
- Lúc đi Pháp, không dễ dàng gì mới mua được một cái chân váy xếp ly đẹp, hôm qua đi dạo phố chính là vì chọn quần áo phù hợp với chiếc váy này
- Kết quả cậu biết thế nào không?
- Tối hôm qua mình về nhà phát hiện cái tên này đã lấy chiếc chân váy của mình cắt thành vải, làm thành mạch máu nhân tạo và đang khâu chúng nó lại! Cậu nói có tức hay không
Vài câu nói khiến Hồng San không nhịn được bắt đầu cười ha ha:
- Cậu đúng thật là đã tìm được một học bá
Bên này Tần Duyệt cũng nhíu mày:
- Kim cương Vương lão ngũ* này, trẻ tuổi nhiều tiền, nhà lớn như thế, mắt nhìn của cậu cũng được đó
(* Kim cương Vương lão ngũ: ý chỉ một người đàn ông độc thân trên 35 tuổi và rất giàu có, xuất phát từ bộ phim “The King of Kings”.)
Hồng San cười nói:
- Ừm, gia đình Tiết Tống kinh doanh ngoại thương ở Quảng Đông, anh ấy mở một công ty nhỏ ở thủ đô, chúng mình cũng quen biết nhau hơn ba năm rồi! Mình và anh ấy hợp nhau về mọi mặt, đều tương đối giỏi trong phương diện kết giao, sau khi mua căn biệt thự này, cơ bản chưa từng có thời gian rảnh rỗi.
Trần Thương bên này cũng không nhàn rỗi, buổi tiệc tối nay cũng có mấy người trung niên, trong khi người lớn ngồi tán ngẫu, ba bốn đứa trẻ bốn năm tuổi ngồi trên đất điều khiển cái máy xúc.
Trần Thương nhìn ba đứa trẻ miệt mài khám phá sự nghiệp, không nhịn thở dài, sinh ra trong một gia đình như vậy... ước mơ của bọn trẻ chắc chắn không được tán thành.
Ngay khi mọi người đang hăng say trò chuyện.
Đột nhiên một tiếng than khóc vang lên.
- Gọi 120! Nhanh gọi 120
Nhìn cảnh hỗn loạn bên kia, Trần Thương và Tần Duyệt theo bản năng nhanh chóng chạy đến.
Thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất, thở gấp, thậm chí giọng nói hơi khàn khàn, nằm co rúc trên mặt đất.
Người phụ nữ đến một mình, là bạn làm ăn của Tiết Tống, gần 40 tuổi.
Nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên ngã trên mặt đất, Tiết Tống cũng hoảng sợ.
Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ anh ta thì phiền phức rồi.
Anh ta nhanh chóng cầm điện thoại gọi 120, bây giờ ở tình huống như thế này, ai cũng không dám nhúc nhích.
Đúng lúc này, có người đột nhiên nói:
- Tôi có Nitroglycerin, có thể dùng không?
Mọi người nghe xong, trong lòng chợt động.
Đúng rồi
Nitroglycerin viên, đây chính là thần dược.
- Thử xem thế nào! Chắc là đau thắt ngực
Mọi người xung quanh đều thất thần, họ cũng không biết cũng không hiểu cái gì là gọi cấp cứu.
Đúng lúc này, Trần Thương vội vàng chạy đến.
- Đừng! Đừng dùng Nitroglycerin
- Tôi là bác sĩ, mọi người tránh đường một chút.
Trần Thương vội vàng nói, tình huống hiện tại chắc chắn không thể lạc quan.
- Cứu tôi với
Giọng nói người phụ nữ trầm và khàn, đau đớn đến không mở mắt ra được, hô hấp khó khăn
Tần Duyệt và Hồng San đều học y, lúc này đều đã chạy đến.
Trần Thương vội vàng nói:
- Chị thả lỏng một chút, không cần khẩn trương
Sau khi nói xong, Trần Thương vội vàng nói:
- Đã gọi 120 chưa?
Tiết Tống gật đầu:
- Gọi rồi, nhưng... ở khu biệt thự này có lẽ phải một lúc nữa mới đến được.
Trần Thương nghe xong, nhẹ gật đầu.
Tần Duyệt nói:
- Trên người chị có thuốc không?
Người phụ nữ lắc đầu, yếu ớt nói:
- Không có...
- Có phải là nhồi máu cơ tim hay không?
Hồng San hỏi.
Trần Thương nghe xong, lắc đầu:
- Không giống lắm! Có ống nghe không?
Tiết Tống trực tiếp nói:
- Không có
Trần Thương nghe xong, cũng không quan tâm đến những cái khác, anh để người phụ nữ nằm ngang, kéo áo của cô ta ra, trực tiếp áp tai lên.
Trần Thương bắt đầu cau mày
Tiếng tạp âm ở vùng van động mạch phổi, tiếng tạp âm co lại vùng van ba lá, tiếng tim tâm thất phải thứ 3,4
Sau đó, Trần Thương đưa tay ra, rờ vào cổ, vào ngực của cô ta
Trần Thương cảm thấy rõ ràng nhịp đập van động mạch phổi tăng lên
Những người xung quanh không rõ lắm, nhưng cũng không dám nói lung tung.
Lúc này, Trần Thương thấy người phụ nữ hô hấp ngày càng dồn dập hơn, vội vàng nói với Tần Duyệt và Hồng San:
- Đỡ chị ấy lên trước
Anh cảm thấy rõ ràng sức lực và sự hô hấp khó khăn của người phụ nữ.
Quả nhiên sau khi người phụ nữ đứng dậy, hô hấp của cô ta hơi dịu lại.
Khàn giọng... mệt mỏi... hô hấp khó khăn... đau thắt ngực...
Đáp án đã rõ ràng
Trần Thương vội vàng xoay người hỏi:
- Trên người của mọi người có thuốc gì? Trong nhà có thuốc gì?
Lập tức, mọi người nhìn vào trong túi và hô lên.
- Tôi có Nitroglycerin
- Tôi có Jiuxin tác dụng nhanh
- Tôi có thuốc xịt Salbutamol.
Sau khi nghe xong, Trần Thương lập tức nhíu mày.
Những thứ này....
Đều không được
Đột nhiên, Trần Thương xoay người, lớn tiếng hỏi:
- Ai có Viagra* ?
(* Viagra: Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer sản xuất.)
Câu nói này khiến tất cả người có mặt bình tĩnh.
Mọi người nhìn nhau.
Thứ này.... chính là có cũng không thể nói?
Hơn nữa, đã là lúc nào rồi, cậu còn muốn Viagra
Cả đám mặt đều đen lại, không biết nên nói như thế nào.
Vào lúc này, một người đàn ông trung niên không nhịn được nói:
- Tôi... tôi có.
Lập tức, tất cả mọi người quay người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên có dáng người thấp kia.
Người đàn ông hơi xấu hổ:
- Cái này... cho cậu, bác sĩ.
Trần Thương nhìn thấy Viagra dạng viên, lập tức vui mừng:
- Được rồi, cảm ơn