Trần Thương nghe nói về việc cấy ghép dị thể, đây quả thật là một tin tức tốt.
Bây giờ bản thân có lẽ đã có thể tự xử lí.
Trước hết phải tách rời toàn bộ da, mạch máu và dây thần kinh ở mũi của đối phương, cần phải lợi dụng việc sửa mũi mới có thể tách rời hiệu quả.
Trần Thương gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Cung, bên này tôi không có vấn đề gì, đối phương có thể cung cấp dị thể gì?
Cung Đại Trân nói:
- Hiện tại vẫn chưa chắc chắn, là người nhà người bệnh liên lạc, đối phương còn là một cô gái, mắc hội chứng Marfan di truyền, tình hình bây giờ không tốt lắm.
- Nhiều người trong gia đình đã chết vì bệnh này, hiện tại mặc dù đã chuẩn bị tốt ca phẫu thuật này, thế nhưng... họ cũng không quá hy vọng vào nó, nên đã ký trước vào biên bản hiến tạng, hi vọng có thể giúp đỡ được cho những người cần giúp đỡ.
Nghe thấy lời này, Trần Thương sửng sốt một chút.
Hội chứng Marfan?
Lại là Marfan
Trần Thương không nhịn được liền thở dài:
- Ừm, vậy thì... đến lúc đó rồi liên lạc.
Nói xong, Trần Thương cúp điện thoại.
Trong việc hiến tạng, cấy ghép dị thể mô da, cần phải mau chóng tiến hành tách mô da càng nhanh càng tốt khi người bệnh chưa tử vong, bởi vì cần phải đảm bảo chức năng của các dây thần kinh mặt.
Trần Thương xoay người nhìn Tần Duyệt đã làm xong thức ăn.
Ừm, rất phong phú
Ba món ăn, một bát canh đang bày trước mặt cô ấy.
Mà bên cạnh chính bản thân thì là một chiếc đũa, một chén cơm....
Quá độc ác
Trần Thương nhìn thấy một số lượng lớn “mạch máu nhân tạo”, không chịu được mà tháo dỡ toàn bộ, nghĩ tới nghĩ lui, để kỉ niệm một ngày nhàm chán và muốn ăn đòn của mình, cầm lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh sau đó gửi bạn bè.
Anh cảm thấy, một chuyện ý nghĩa như vậy, đáng để chia sẻ.
Ít nhất như Từ Tử Minh, Vương Thông... bên ngoại khoa Tim, họ có thể hiểu được.
Nghĩ đến việc này, Trần Thương lén lút chụp người, gửi cho nhóm bạn bè, đăng một dòng trạng thái trong vòng bạn bè.
- Hôm nay thứ bảy, vốn định nghỉ ngơi một ngày, nhưng trong lòng không thể buông bỏ được tốc độ nối mạch máu nhân tạo, nhiệt huyết dâng trào, tôi nghĩ đến một chuyện, sử dụng quần áo bằng Polyester để chế tác mạch máu nhân tạo, không thể không nói, hiệu quả rất đáng kể
- Hôm nay tốn mất 8 tiếng đồng hồ, tôi chỉ làm 120 mạch máu nhân tạo, mà ca phẫu thuật 8 khớp nối để đặt ống thông cung động mạch chủ chỉ mất 20 phút! Y học, bắt nguồn từ cuộc sống
- Cuối cùng, cảm ơn vợ tôi vì đã cung cấp chiếc chân váy xếp ly Polyseter
Sau đó, Trần Thương gửi tất cả các “mạch máu nhân tạo” mà chính mình đã khâu lên cho các bạn bè
Ừm, còn nhân tiện chặn cả Tần Tiểu Liếm, đề phòng cô ấy cảm thấy bản thân không thay đổi ý định, cái này cũng không thích hợp, vì thế... không nên để cô ấy phát hiện
Sự vui vẻ của đàn ông, chính là đơn giản như thế.
Đăng lên trang cá nhân ở chế độ bạn bè xong, Trần Thương dùng một chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Tần Duyệt nhìn qua Trần Thương:
- Anh có cảm thấy em vô nhân đạo không?
Trần Thương vỗ bàn một cái:
- Làm sao có thể chứ?
- Anh cảm thấy đây là sự quan tâm và bảo vệ của vợ đối với anh
- Em chắc chắn là cảm nhất anh thân là một bác sĩ ngoại khoa, chiếc đũa này cũng giống như một cái kim, phải học được cách dùng đũa thuần thục ăn cơm và hoàn thành các động tác khó khác nhau
Tần Duyệt tò mò nhìn Trần Thương:
- Thật à?
Trần Thương kiên định gật đầu:
- Đúng vậy
Trần Thương ăn một bữa cơm rất lâu... anh cảm thấy, thêm một vài lần nữa, kĩ thuật cầm kim của bản thân chắc chắn sẽ cao thêm một bậc.
Đây là sự kì vọng của vợ đối với anh.
Trước khi ngủ, Trần Thương cầm lấy điện thoại, trầm tư.
Anh đăng trạng thái cho bạn bè.
- Bàn về một chiếc đũa ăn cơm là sự bồi dưỡng đối với một tên bác sĩ ngoại khoa
Trần Thương cảm thấy, vui một mình không bằng nhiều người cùng vui chung, sau khi viết xong, Trần Thương hài lòng nằm ở trên giường.
Cuối tuần, Trầm Thương cho rằng mình là cá ướp muối một ngày.
Có thể không một chút kiêng kỵ chiếm lấy chiếc giường lớn của chính mình.
Kết quả Tàn Duyệt đột nhiên nói:
- Đúng rồi, tức giận đến em.... quên nói với anh một chuyện.
- Ngày mai anh phải cùng em ra ngoài một chuyến, đi đến nhà của một người bạn học.
- Hôm nay lúc cùng với Hứa Thụy đi dạo phố, vừa khéo đụng phải một người bạn học nghiên cứu sinh, kết hôn rồi, ngày mai mời chúng ta đến nhà làm khách.
Trần Thương sau khi nghe thấy, nhẹ gật đầu:
- Được.
Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương như cá ướp muối, tức giận nói:
- Anh ngày mai phải lên tinh thần một chút! Bày ra anh đẹp trai nhất cho em
Trần Thương sững sờ:
- Tại sao?
Tần Duyệt hai tay chống nạnh:
- Làm gì có cái gì tại sao? Dù sao chính là phải đẹp trai
- Em còn nói ngày mai sẽ mặc váy, bây giờ váy cũng chẳng có, tức chết em rồi
Nói xong, Tần Duyệt trừng mắt nhìn Tần Thương, xoay người cuốn chăn mền đi ngủ.
Lần này thật sự là một đêm không tiếng nói.
Trần Thương co rúc ở một góc trong chăn, vô cùng đáng thương.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thương dọn dẹp sạch sẽ rồi đưa Tần Duyệt đến nhà bạn thân.
Trần Thương cảm thấy, các cô gái gặp mặt khẳng định là một bữa tiệc nhàm chán.
Nghĩ đến đây, trước khi đi anh đã tải về trong điện thoại khá nhiều luận văn, khi đi cũng có thể đọc.
Không nghĩ rằng người bạn học này lại là một nhà giàu, sống trong một biệt thự.
Bên trong lúc này cũng có rất nhiều người, xem ra bữa tiệc này không chỉ là mời mỗi mình Tần Duyệt.
Nhìn thấy Tần Duyệt và Trần Thương đi cùng với nhau, một cô gái đi ra cùng với một người đàn ông đẹp trai cao lớn, thấy Tần Duyệt ôm tay Trần Thương, lập tức sủng sốt.
Tần Duyệt mỉm cười:
- Đã lâu không gặp, San San! Đây là bạn trai của cậu à?
Hồng San kéo tay Tần Duyệt:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, cái này.... người này chính là chồng sắp cưới của mình
Hồng San quét nhìn Trần Thương, Tần Duyệt cũng quyết nhìn đối phương một lượt.
Vòng thứ nhất PK, từ ánh mắt hơi đắc ý Tần Duyệt có thể nhìn thấy, Tần Duyệt thắng rồi.
Tần Duyệt hài lòng vỗ Trần Thương, trong lòng cũng vui vẻ, mỗi lần ra trận, Trần Thương đều có biểu hiện không tầm thường, rất tốt, rất tốt
Một chút sau, Tần Duyệt rất vui vẻ, cười nói:
- Cậu sắp kết hôn rồi? Chúc mừng nha
Hồng San gật đầu:
- Ừm! Hai người... cũng sắp rồi chứ?
Tần Duyệt gật đầu:
- Chúng tớ đã đi làm giấy chứng nhận rồi, có điều vẫn chưa tổ chức hôn lễ, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời cậu tham gia.
- Đúng rồi, giới thiệu cho cậu, đây là Trần Thương
Hồng San gật đầu:
- Đây là Tiết Tống.
Trần Thương và đối phương bắt tay nhau cười cười.
Tiết Tống nói:
- Mau vào thôi, hôm nay cũng là cuối tuần hiếm hoi, tụ tập cùng bạn bè ở nhà.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn đã chiêu đãi.
Biệt thự có một cái sân, không lớn cũng không nhỏ, không lớn bằng sân Hubert, nhưng... ở thủ đô, quả thực giá cả cũng không ít.
Buffer kiểu Tây, không ít người tới.
Hồng San kéo Tần Duyệt đi dạo khắp nơi.
Tiết Tống cũng rất biết giải quyết, sau khi đến đã ngồi với Trần Thương một lúc, trò chuyện vài câu, tính tình thoải mái, cũng không có vẻ kiêu ngạo gì.
- Anh Trần, bên trong đều có thân phận như nhau, có cơ hội thì làm quen một chút, mặc dù họ không cao quý như giới y khoa của các anh, nhưng các ngành các nghề ngược lại cũng hơi thú vị.
Trần Thương cười nói:
- Ừ, được thôi, anh mau đi giải quyết công việc đi.