Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1212 - Chương 1212: Tôi Có Thể Cứu Cô

Khi bac si mo hack full
Chương 1212: Tôi Có Thể Cứu Cô
 

Vu Uyển dùng tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, cô không khóc nữa chẳng qua là ngồi ở trên giường cười khổ một mình:

- Tôi cũng muốn sống

- Mà thôi, mỗi ngày tôi có thể trân trọng thời gian của mình, tôi học tập là cố gắng nhất, tôi không dám lãng phí một phút, tôi nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc hít thở, cho dù là uống nước tôi cũng rất cẩn thận...

- Lúc tôi mười tám tuổi tôi đã biết, tôi có thể sẽ không sống quá ba mươi tuổi, bố tôi và hai người anh tôi cũng qua đời vì bệnh... chị gái cũng ngã bệnh... Khi đó, tôi đã biết, đây chính là số phận của mình.

- Tôi khát vọng tình yêu, giấc mơ của tôi là trở thành một người mẹ, thế nhưng tôi không thể làm được...

- Tôi không thể phá hư một gia đình, tôi sợ hãi khi nghĩ đến tôi sẽ sinh ra đứa con giống như chính mình

- Tôi thật sự sợ hãi...

Vu Uyển im lặng một lúc, âm thanh đều đang run rẩy, Trần Thương cũng im lặng nghe lấy, y tá trong phòng giám sát không nhịn được quay lưng đi lau nước mắt.

- Lúc tôi mười tám tuổi, tôi đã biết mình mắc hội chứng Marfan, tôi cảm thấy đây chính là một lời nguyền cho chính gia đình của tôi, ở cái tuổi đẹp nhất, nói cho tôi biết, tôi sống không quá ba mươi tuổi

Mỗi ngày chuyện thứ nhất khi tôi thức giấc, là hít thở sâu, hỏi mình còn sống hay không? Câu này như thần chú mỗi ngày đều nhắc nhở tôi.

- Tôi phải hưởng thụ, thế nhưng tôi không thể xài tiền bậy bạ, bởi vì mỗi một đồng tiền trong nhà đều phải để dùng cho chị gái tôi phẫu thuật.

- Tôi cố gắng làm việc, tôi trốn tránh tình yêu, trốn tránh mọi thứ, bởi vì mọi thứ không hợp với tôi.

- Tôi cũng nghĩ tích góp tiền làm phẫu thuật cho mình, thế nhưng tôi... cơ thể càng ngày càng tệ, không có nào làm việc như trước.

- Tôi thật sự không muốn chết, làm người ai cũng muốn mình sống, tôi nguyện ý đi tranh thủ, thế nhưng... Cuộc sống rất hiện thực

- Chúng ta ai cũng không phải nhân vật chính của cuộc sống, không có người nào được thiên vị, ít nhất tôi không phải.

Lời của Vu Uyển lọt vào trong lỗ tai của mọi người, hơi bất lực.

Một người, tình yêu cũng không dám thử, mọi lúc đều lo lắng có thể xảy ra, dù trân trọng mỗi một phút mỗi một giây, đó cũng đã rất xa xỉ, đây là cái gì?

Vào lúc này, một y tá đi đến:

- Bác sĩ Trần, có người tìm anh.

Trần Thương gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng giám sát.

Sau khi đi ra, công an đứng bên cạnh người đàn ông.

- Bác sĩ Trần, tôi là chủ tịch hội Chữ Thập Đỏ, Ủy ban quyên hiến bộ phận thân thể Triệu Quang.

Người đàn ông gật đầu nắm tay với Trần Thương.

Công an nói với Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, Vu Uyển đã liên lạc với hội Chữ Thập Đỏ, nói muốn tiến hành phẩu thuật để quyên góp thân thể của mình.

Trần Thương lập tức sững sờ

Triệu Quang thở dài:

- Bác sĩ Trần, hãy nhìn một chút cái này, đây là một phần đơn đăng ký.

Trần Thương đọc, quả nhiên là Vu Uyển

Triệu Quang nói:

- Câu chuyện của cô ấy, chúng tôi cũng biết qua, người rất đáng thương, cô ấy thường xuyên đến hội Chữ Thập Đỏ làm công tác tình nguyện, vừa mới bắt đầu tiếp xúc, chúng tôi hi vọng hội Chữ Thập sẽ trợ giúp cô ấy tiến hành phẫu thuật, và tìm kiếm mạnh thường quân để quyên góp một chút tiền.

- Thế nhưng... Vu Uyển không chấp nhận

- Cô ấy nói không muốn lãng phí nhiều tiền như thế, tỉ lệ phẫu thuật tử vong rất cao, cho dù thành công, cũng phải uống thuốc cả đời

- Vu Uyển nói mình sống sẽ mãi là gánh nặng của người khác, chết đi cũng sẽ lộ ra phiền phức, hi vọng chúng tôi hỗ trợ, có thể quyên tặng thân xác, để người khác mang theo con mắt của cô ấy đi nhìn ngắm thế giới này.

- Không ngờ, cô ấy đã chọn cách tự sát.

Nói đến đây, Triệu Quang nhìn Trần Thương nói:

- Bác sĩ Trần, tôi không phải đến thúc giục để lấy cơ quan, bác sĩ không nên hiểu lầm, tôi cũng nghe qua tên tuổi của bác sĩ, tôi tới đây, là muốn nói với bác sĩ, hi vọng có thể cứu sống cô ấy.

- Đây là một người con gái rất tốt

Sau khi nói xong, Triệu Quang thở dài.

Trần Thương như người mất hồn khi nghe tin này.

Thậm chí... Nguyên bản đối Vu Uyển còn có rất nhiều lời oán giận giờ đột nhiên biến mất.

Đối với cô gái này, Trần Thương không biết nên nói cái gì, thật sự là không sinh ra hận ý.

Triệu Quang cuối người đối với Trần Thương một cái:

- Chúng tôi biết rõ bác sĩ ở lĩnh vực khoa ngoại rất có trình độ, đã trợ giúp cho nhiều ca khó như bệnh tim hẹp van hai lá cho nhiều người bệnh, tôi biết chi phí cho cô ấy rất nhiều nhưng hi vọng bác sĩ Trần cũng có thể mau cứu cô ấy.

Trần Thương thấy thế, bất đắc dĩ sửng sốt.

Đây không phải Trần Thương lần thứ nhất cảm giác đến sứ mệnh, nhưng lại là lần đầu tiên muốn đi chữa bệnh cho một người đến như vậy.

Lần này, hack đặc biệt không có trợ giúp.

Thế nhưng, Trần Thương không sợ:

- Tôi sẽ cố gắng.

Trần Thương nghĩ tới đây, đứng dậy tới phòng giám sát.

Nhìn Thấy Vu Uyển, Trần Thương rất muốn nói với chuyện, Vu Uyển đột nhiên quỳ xuống chân Trần Thương.

- Bác sĩ, tôi muốn chết không đau... Có biện pháp nào như vậy không? Có thể để tôi ngủ một giấc dài và không tỉnh lại nữa?

- Tôi sợ mình nhảy lầu hủy thân thể của mình không thể hiến tặng, tôi cũng lo lắng uống thuốc tổn thương chức năng lá gan, thận, tôi cho rằng nhảy sông có thể cứu tôi... Còn có thể kịp thời bị người khác phát hiện đưa đến bệnh viện...

- Tôi... Thật sự không muốn chết như thế...

Thấy Vu Uyển như vậy, Trần Thương nói:

- Tôi có thể cứu cô

Vu Uyển nghe thấy vậy thì đột nhiên sửng sốt, toàn bộ thân thể cứng đờ.

Cô nhìn Trần Thương:

- Tôi... Tôi không có tiền...

Trần Thương cười nói:

- Chúng tôi có thể ký vào một bản hiệp ước, cô phải nguyện ý phối hợp với chúng tôi phẫu thuật? Chính là đảm nhiệm người thí nghiệm lâm sàng, nếu như thành công, cô sẽ thành công, hơn nữa còn có thể trợ giúp những người bệnh Marfan khác

Nếu như thất bại, cơ thể cô chúng tôi sẽ trợ giúp cô để quyên tặng cho người cần trợ giúp, như thế nào?

Vu Uyển nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Thương, bất đắc dĩ kích động lên.

Cô đột nhiên cảm giác thấy, đây cũng là con đường thích hợp nhất.

Trần Thương tiếp tục cổ vũ nói:

- Hội chứng Marfan có thể làm người tốt thật không nhiều, cô cũng biết, thế nhưng thân thể của cô chính là cống hiến lớn nhất, ý cô như thế nào?

Vu Uyển thật do dự

Động lòng

Cô ấy nhìn Trần Thương, trừng to mắt:

- Thật à?

Trần Thương gật đầu:

- Thật

Nước mắt Vu Uyển bất đắc dĩ chảy xuống:

- Tôi chấp nhận

Trần Thương gật đầu:

- Khoảng thời gian này, cô ở lại bệnh viện, chúng tôi cần giám sát định kỳ và lấy máu thân thể của cô, cô cần chuẩn bị sẵn sàng.

Vu Uyển gật đầu:

- Tôi sẽ hợp tác hết sức mình.

Trần Thương gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho y tá, nói:

- Cô đừng làm chuyện điên rồ, cô tự sát, rất nhiều cơ quan cũng không thể dùng, cho dù là nhảy sông, cũng sẽ dẫn tới rất nhiều cơ quan suy kiệt, căn bản không cách nào sử dụng.

- Cho mình một cơ hội.

Nói xong Trần Thương đứng dậy rời đi.

Mà Vu Uyển nghe thấy nói câu sau cùng của Trần Thương thì ngồi bất động ở đó.

Cho mình một cơ hội...

Thật lâu, cô mới hít sâu một hơi, đột nhiên cười:

- Cám ơn, bác sĩ.

Trần Thương quay người nhìn lại, nước mắt lăn dài trên đôi mắt, thế nhưng cô ấy cười lên giống như mùa xuân thật sự rất có sức hút.

Nụ cười của cô ấy, thật sự rất có nội lực.

Bình Luận (0)
Comment