Nghe thấy lời của Trần Thương, công an cũng là thở dài.
- Tôi đã liên lạc với người thân của Vu Uyển, họ sẽ mau chóng để đến đây thôi.
Bên này, anh công an lời còn chưa dứt, từ bên ngoài đã có ba người vội vàng chạy vào khoa cấp cứu.
Hai người con gái tuổi khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi dìu tay một bà cụ sáu bảy mươi tuổi.
Họ tiến đến gần, bà cụ thấy bác sĩ và công an thì vội vàng nói:
- Bác sĩ, đồng chí công an, tôi là mẹ của Vu Uyển, con gái của tôi như thế nào?
Trên khuôn mặt của bà mẹ già bộc lộ rõ tất cả sự lo lắng, đau lòng cho đứa con gái, giọng nói nghẹn ngào.
Sau khi Trần Thương nhìn thấy thì bất đắc dĩ nói:
- Vu Uyển, bây giờ cô ấy vẫn còn hôn mê, thế nhưng tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, bà đừng lo lắng.
Bà mẹ nghe vậy thì không thể kiềm chế được cảm xúc. Khóc nức nở, thở dài:
- Ai...
Nét buồn của hai người chị gái cũng hiện rõ, mặt mũi tràn đầy mây đen.
- Bác sĩ, tôi... Tôi có thể nhìn Vu Uyển một chút không?
Trần Thương do dự một chút, gật đầu trả lời:
- Gia đình, đi theo tôi.
Sau khi nói xong, Trần Thương dẫn ba người đến phòng bệnh giám sát để nhìn cô ấy, bên trong phòng bệnh, Vu Uyển đang chìm vào hôn mê, cho dù là ở trạng thái hôn mê, lông mày cũng nhăn chặt lại.
Hiện tại trên khuôn mặt của cô ấy vẫn trắng bệch như lúc nhập viện, một tia huyết sắc lại sáng lên.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, Trần Thương từ trên mặt của cô ấy vẫn ánh lên một tia hy vọng.
Bà mẹ che miệng, im lặng bật khóc, nhìn đứa con gái của mình trong dáng vẻ này, làm người mẹ lại thêm bất lực, cảm giác khó chịu đứng khoanh tay chịu thất bại thật sự là rất khó khăn.
Bà rất muốn hỏi một câu vì sao
Nhà họ đã làm gì sai cớ sao chuyện lại như thế này.
Vì sao ông trời lại trừng phạt bà, vì sao... Tôi sai rồi... Cầu xin ngài bỏ qua cho đứa con gái của tôi.
Bà mẹ tay chân mềm nhũn, té lăn trên đất, hai người con gái giật nảy mình, vội vàng dìu bà đứng lên, tất cả mọi người cẩn thận rời khỏi phòng giám sát.
Sau đó mọi người đi ra, tiểu Kha lấy khăn giấy từ trên bàn đưa cho con gái của bà.
Thật ra Trần Thương cũng muốn hỏi hỏi vì sao Vu Uyển nghĩ quẩn tự sát, thế nhưng... Nghĩ lại mình không có quan hệ gì với gia đình họ, lấy tư cách gì để hỏi.
Giống như lão Hạ nói vậy, làm một bác sĩ thì nên làm tốt nhiệm vụ của một bác sĩ.
Chuyện không liên quan gì đến mình thì không nên hỏi, cũng không cần suy nghĩ nhiều, bằng không sẽ chỉ tăng thêm đau đầu thôi.
Thế nhưng thực tế trong lòng Trần Thương rất băn khoăn.
Mà lúc này, tiểu Kha đột nhiên hỏi:
- Bà à, Vu Uyển...
Bà mẹ thấy tiểu Kha, bất đắc dĩ nói:
- Cô y ta, tuổi của cô và Uyển nhi không chênh lệch quá nhiều?
Tiểu Kha gật đầu:
- Dạ, cháu cũng sinh năm 95.
Bà mẹ hít sâu một hơi:
- Tôi không ngờ con gái tôi sẽ lại thúc chính mình bằng cách này…...
- Thật ra, bình thường Vu Uyển rất lạc quan, là người lạc quan nhất trong số những người con của tôi, ngày bình thường cũng là tùy tiện, cho nên hành động hôm nay, chúng tôi căn bản không ngờ.
- Đáng tiếc, số mệnh của đứa nhỏ này không tốt
Nói đến đây, bà mẹ thở dài thật sâu.
- Tôi sinh năm đứa con, hiện tại chỉ còn lại ba người, đứa thứ hai ra đi lúc 28 tuổi, đứa ba thì 30 tuổi, tiếp đó là người chồng của tôi cũng rời tôi mà đi.
- Tôi 66 tuổi, không ngờ đã tiễn ba người ra đi, tôi có đôi khi nghĩ, tôi có phải là một sao chổi, mang tai họa đến cho cái nhà này
Người mẹ nói nước mắt không cầm được chảy xuống.
- Sau đó mới biết được, gia đình tôi có hội chứng Marfan, đây là một loại bệnh di truyền, năm đứa con, hai đứa chết đi đều là bởi vì bệnh này, đột nhiên động mạch chủ vỡ ra, con thứ ba ra nước ngoài đi công tác, đang đi trên máy bay, anh cả... Chết ở trong nhà, tôi trơ mắt nhìn nó ra đi, không có cách nào cứu chúng.
- Sau đó, chồng tôi có ý đi kiểm tra nhưng xui thay ông ấy bệnh đường sinh dục, khi làm phẫu thuật thì chết trên bàn phẫu thuật, ông ấy cũng rời tôi mà đi.
Nghe thấy câu nói này, lúc này Trần Thương cảm thấy trái tim của mình như là bị nắm đấm đấm thẳng vào tim.
Có vẻ như là hội chứng Marfan đang cười nhạo Trần Thương:
- Anh xem đi, các người không có cách nào bắt được tôi đâu?
Thân là bác sĩ, nhìn thấy chuyện này, anh cũng thật sự là hơi bất lực.
Vì bác sĩ không thể cứu được người bệnh tật, cái loại cảm giác này rất khó chịu.
Bà mẹ nói xong, rốt cuộc không chịu nổi, nghẹn ngào bật khóc, nước mắt chảy ngang, tiếng khóc không thành tiếng.
Hai người chị và tiểu Kha cũng bất đắc dĩ an ủi.
Qua mấy phút, người mẹ mới nói:
- Đứa con gái này của tôi cũng kiểm tra và mắc hội chứng Marfan, đã làm phẫu thuật lần thứ nhất, bây giờ chuẩn bị phẩu thuật lần hai.
- Mà Vu Uyển, kiểm tra cũng mắc hội chứng Marfan, mà so với anh chị cô ấy còn nghiêm trọng hơn.
- Năm đứa con, cũng chỉ có một người không có, để tôi không đến mức một mình sống quãng đời còn lại.
- Trong nhà không có tiền, vì cho phẫu thuật ba và chị gái của Vu Uyển, đồ đạc trong nhà đã bán hết, đứa nhỏ Vu Uyển này từ nhỏ đã hiểu chuyện, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Sau khi nói xong, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Từ Ái Thanh không biết đứng ở bên cạnh lúc nào, nghe thấy người nhà nói chuyện, lúc này cũng nước mắt như mưa.
Hội chứng Marfan
Cái tên này giống như là một cái tâm ma, trong lòng tất cả mọi người người nhà người bệnh, vĩnh viễn không cách nào tiêu tán, trở thành một ác ma đưa không đi.
Trần Thương đứng dậy, vừa vặn thấy Từ Ái Thanh, thấy cô ấy khóc đến giống như lệ nhân, trong lúc nhất thời cũng hơi ngạc nhiên.
Vào lúc này, y tá ICU vội vàng chạy ra:
- Bác sĩ Trần, người bệnh đã tỉnh lại.
Trần Thương nghe vậy thì vội vàng chạy vào.
Thấy Vu Uyển nằm ở trên giường, hai mắt không ánh sáng nhìn xung quanh, hình như mọi thứ không có quan hệ gì với cô.
Thấy Trần Thương đi vào, Vu Uyển bật khóc.
- Tại sao phải cứu tôi... Tại sao phải cứu tôi...
Trần Thương bất đắc dĩ nhíu lông mày.
Mặc dù Trần Thương cũng không thể không thương cảm cho cô, thế nhưng... Trần Thương phải nói chuyện này như thế nào đây?
Cô muốn chết, chỉ có người yêu cô sẽ an phận thủ thường.
Nhưng cô biết rõ cô tự sát sẽ mang đến hậu quả gì không?
Giống như tiểu Kha nói, cô là người bệnh lãng phí tài nguyên của bệnh viện, là bất công đối với người liều chết cứu mạng cô
Trần Thương hít sâu một hơi, muốn nói điều gì, thế nhưng tại nhìn thấy dáng vẻ của Vu Uyển lúc này, thực sự không thể nhẫn tâm nói.
Vu Uyển khóc nói:
- Tôi sống không có ý nghĩa gì, tôi chỉ có chết, mới có ý nghĩa...
- Các người cứu tôi vẫn phải lãng phí kinh phí chữa bệnh, thế nhưng tôi không muốn nhảy lầu, sau khi nhảy lầu, nhiều bộ phận cơ quan trên người của tôi không thể dùng, tôi cũng không dám uống thuốc độc, tôi sợ nội tạng trở nên có độc...
- Tôi là người bệnh mắc hội chứng Marfan, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết, tôi khẳng định sẽ sống không quá ba mươi tuổi.
Vu Uyển bất đắc dĩ lệ rơi đầy mặt, nhìn qua làm cho người khác sinh lòng thương hại.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài:
- Hiện tại phẫu thuật có thể trị, chỉ cần thay đổi...
Trần Thương còn chưa kịp nói xong, Vu Uyển trực tiếp nói:
- Bác sĩ, tôi biết, thế nhưng trong nhà của chúng tôi đã không có tiền, tiền trợ cấp dưỡng lão đều đã xài hết rồi, nhà ở cũng bán, bố tôi ra đi trên bàn phẫu thuật, riêng chỉ có chị tôi phẫu thuật thành công nhưng còn hai kỳ phẫu thuật nữa, tiền trong nhà chỉ đủ cho một người...