Ngày hôm sau, Trần Thương vừa tới bệnh viện, đã đến gặp chủ nhiệm Dư trao đổi một chút về chuyện của Vu Uyển.
Dư Dũng Cương nghe thấy thì cũng hơi do dự
Ca phẫu thuật và chuyên môn phẫu thuật của chủ nhiệm Dư cũng không giống, làm một ca phẫu thuật thay thế toàn thân động mạch chủ, rất tốn kén tối thiểu phải tốn khoảng ba mươi đến năm mươi vạn?
Bệnh viện có thể sẽ chấp nhận hạng mục phẫu thuật dạng như thế nào à?
Dư Dũng Cương bất đắc dĩ nhíu lông mày.
Nói thẳng ra bệnh viện cũng là tự chịu trách nhiệm lời lỗ trong sự nghiệp đơn vị, quốc gia không có nghĩa vụ cho tiền bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật dạng thí nghiệm như vậy, bác sĩ muốn kiếm tiền là dựa vào tiền thưởng của chính mình.
Kinh phí của nghiên cứu khoa học có thể không đủ để bác sĩ thực hiện như vậy
Dư Dũng Cương nói với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, tôi là người ăn ngay nói thật, tôi có một số kinh phí, cũng không ít, có hơn ngàn vạn, thế nhưng... Cho dù xét duyệt, phẫu thuật hội chứng Marfan cũng rất khó thông qua.
- Trong bệnh viện vẫn còn kinh phí dự trù, có hơn ngàn vạn, thế nhưng cái tiền này phải được hội đồng quản trị thông qua, cũng không phải là nói bác sĩ không thể sử dung. Thế nhưng….
- Mỗi một đồng xuất ra là phải được hội đồng xét duyệt, vì thế bác sĩ chắc chắn sử dụng số tiền kia vào một đích chính đáng và rõ rang.
- Một ca phẫu thuật hội chứng Marfan trước sau cũng hơn năm mươi vạn, 20 người 1000 vạn, đây là một con số khổng lồ.
- Nhưng mấu chốt là, nếu thí nghiệm của cậu được thông qua thì 20 ca phẫu thuật kế tiếp cậu tính như thế nào?
Đây mới là mấu chốt
Bác sĩ có thể đề cao người bệnh Marfan hậu phẫu coi như tỉ lệ sinh tồn là có thể giảm tỉ lệ tử vong?
Nhưng rất khó khăn?
Thậm chí căn bản là 20 ca phẫu thuật không có cách hoàn thành, bênh cạnh đó là vấn đề về kinh phí chúng ta không thể thống kê phân tích.
Muốn hoàn thanh ca phẫu thuật từ đầu đến đuôi đến khi có kết quả, là một đường quá sức không thể tưởng tượng được
Nghĩ tới đây, Dư Dũng Cương nói với Trần Thương:
- Cậu hãy đi đến ngoại khoa tim hỏi một chút về hội chứng Marfan, để cấp cứu chúng ta đến làm, đoán rằng tổ chuyên gia không cho thông qua, tôi nghĩ nên cậu liên hệ với viện trưởng Ngô, xem ông ấy có ý kiến gì không.
Trần Thương gật đầu nói.
- Tôi sẽ trực tiếp đi đến Ngoại khoa tim, lúc này Ngoại khoa tim giao ban còn chưa kết thúc, thấy Trần Thương tới, tất cả mọi người gật đầu hô lên bác sĩ Trần.
Trần Thương gọi Từ Tử Minh ra ngoài nói chuyện, nói rõ về chuyện phẫu thuật Marfan một lần.
Sau khi nói xong, Từ Tử Minh im lặng.
- Bác sĩ Trần, cậu có ý nghĩ như vậy là tốt, thế nhưng phẫu thuật Marfan tỉ lệ tử vong quá cao, mà chi phí trị liệu cũng rất cao, bệnh viện chúng ta, tôi nghĩ sẽ không cho chúng ta tiền tiền hành ca phẫu thuật này.
- Trước đây phòng ban của chúng tôi cũng có làm một kế hoạch về hội chứng Marfan, thế nhưng…. Căn bản là kế hoạch không đi đến được Bộ vệ sinh đã bị dập tắt, bởi vì tổ chuyên gia cho rằng ca phẫu thuật này sẽ không có kết quả gì.
- Như vậy đi, ca phẫu thuật này, còn liên qua đến ngoại khoa tổng hợp phẫu thuật mạch máu, tôi nghĩ cậu nên gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, chúng ta ngồi xuống cùng nhau trò chuyện một chút chia sẻ kế hoạch về ca phẫu thuật này.
Trần Thương gật đầu.
Sau khi Hà Chí Khiêm biết được chuyện này, cũng trầm lặng rất lâu, sau cùng nói:
- Bác sĩ Trần, tôi ủng hộ bác sĩ.
Từ Tử Minh sững sờ:
- Bác sĩ Hà... mọi người đều có thể làm?
Hà Chí Khiêm lắc đầu:
- Không thể làm.
Từ Tử Minh nhất thời nghẹn lời:
- Vậy bác sĩ tính làm sao...
Hà Chí Khiêm đột nhiên cười nói:
- Chúng tôi sẽ dùng tiền lợi nhuận của phòng ban ủng hộ cậu
Một câu nói làm cho Trần Thương và Từ Tử Minh lập tức suy sụp:
- Bác sĩ Hà, cái này… Trong khoa sẽ không đồng ý, tất cả mọi người làm việc là để nuôi sống bản thân và gia đình, tiền lợi nhuận của khoa chúng ta dùng để duy trì, mọi người sẽ không chấp nhận.
Hà Chí Khiêm lắc đầu:
- Để tôi làm công tác
- Tôi tin tưởng bác sĩ Trần, thí nghiệm sẽ thành công, ngoại khoa tổng hợp chúng ta chính là phẫu thuật thay thế động mạch chủ bụng đứng TOP trong nước, mỗi bác sĩ chúng ta đều là danh y, mà mấu chốt là tiền thưởng cũng có thể gấp bội
- Kết quả không tốt, chúng ta chỉ mất mấy tháng tiền thưởng, chúng ta cũng có thể vượt qua.
- Chuyện này, để tôi làm công tác, tôi xem một chút có bao nhiêu người đồng ý, không đồng ý về vấn đề tiền thưởng là được rồi.
Nói xong, Hà Chí Khiêm nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, tôi tin tưởng cậu
Đứng dậy xuống lầu.
Từ Tử Minh bên này lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
...
...
Hai ngày sau, Trần Thương chính thức lấy thân phận nhân viên bồi dưỡng tham gia hội nghị trung tâm Cấp cứu thủ đô.
Ngô Đồng Phủ nói ra ý nghĩ của Trần Thương:
- Cái vấn đề này, tôi cho rằng là có thể nghiên cứu một chút, cũng rất cần thiết, chúng ta với tư cách bệnh viện đứng đầu trong nước, là có trách nhiệm và nghĩa vụ tiến hành nghiên cứu khoa học loại hạng mục này.
Thế nhưng, chủ nhiệm khoa Tô Hạo Cường lại trực tiếp từ chối:
- Tôi không đồng ý, chúng ta không phải là không có xin qua chuyện này, thế nhưng mà chưa từng có kế hoạch nào được thông qua, cái vấn đề trong nước không có ra thành tích, hiện tại bệnh này chính là một nghiên cứu khoa học bị cấm, bởi vì không được kết quả, có rất ít người đầu tư vào.
- Mà muốn có kết quả, căn bản là làm không được, hàng năm bệnh viện cung cấp kinh phí có hạn, vấn đề là nhiều như vậy, không có kinh phí để duy trì kế hoạch.
Vào lúc này, lần lượt cũng có người khác nói.
Lần này, mục đích chủ yếu của hội nghị là lấy về vấn đề của Trần Thương ra bàn, xem thử có thể thông qua hay không.
Có thể tổ chúc hội nghị lần này, là cũng nể mặt Trần Thương, dù sao người ta cũng phó khoa của một bệnh viện. Thậm chí là đã cân nhắc tới những thành công trước kia mà Trần Thương đạt được.
Nhưng nói chung, chuyện này không thể nào. Có người nhảy dây tốt nào, vì người đánh bóng bàn tốt mua cho một trái bóng và cái bàn? Nhưng trái bóng và cái bàn không rẻ, mọi người tốn số tiền kia có được danh tiếng danh lợi gì không? Cao thủ bóng bàn nhiều như mây, kết quả là sẽ rất khó khăn.
Nói đến ví dụ này mặc dù không quá phù hợp, thế nhưng có đạo lý
Bệnh viện cũng phải cân nhắc.
Sau khi một phen thảo luận, Ngô Đồng Phủ nhìn mọi người, gật đầu nói:
- Để công bằng chúng ta bỏ phiếu đi.
Cuộc họp có 15 người tham gia, thì có 8 phiếu là có thể thông qua.
Đáng tiếc...
Đồng ý chỉ có không đến 5 người, cái này còn bao gồm cả Ngô Đồng Phủ.
Bất đắc dĩ
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt hai nắm tay.
Số tiền đó thật quá nhiều, muốn ra thành tích, một lúc có thể chi ra à?
Trần Thương cũng không xác định
Trần Thương có thể chưa suy nghĩ ra, cần nhất là phải có một đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp.
Ngô Đồng Phủ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Kết quả sẽ như thế nào...
Đột nhiên, ngay lúc này, một bác sĩ đứng dậy:
- Chờ một chút, viện trưởng Ngô, viện trưởng Tô, kinh phí tài chính dự trù đâu?
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy là Hà Chí Khiêm.
Mọi người sững sờ, chủ nhiệm khoa Tô Hạo Cường cũng sửng sốt:
- Bác sĩ Hà, cậu có ý kiến gì?
Hà Chí Khiêm nói:
- Chúng ta không cần đến dùng đến tiền của bệnh viện, chúng ta hoàn toàn có thể tự duy trì tài chính để làm ca phẫu thuật này, tôi cảm thấy vấn đề như vậy không lớn?
Tô Hạo Cường là phó viện trưởng, rất có quyền nói chuyện, nghe thấy câu nói này sau đó, lập tức nhíu lông mày tỏ ra khó chịu:
- Đây không phải một số tiền nhỏ, một lúc làm sao chúng ta có thể góp đủ?
- Vấn đề về kinh phí đa số đều do bệnh viện thông qua, dự trù tài chính chỉ chiếm một phần nhỏ, thậm chí có thể không cần tự dự trù.
Hà Chí Khiêm trầm giọng nói:
- Ngoại khoa tổng hợp chúng ta tự duy trì, ngoại khoa tổng hợp năm ngoái lợi nhuận 2 ức, năm nay chúng ta lấy ra nửa năm tiền thưởng của mình, như vậy bệnh viện sẽ không gây khó dễ?
- Đúng rồi, đây là một ý kiến hay! Chúng ta có 9 chủ nhiệm, 13 bác sĩ, 44 y tá đồng ý tham dự
Vào lúc này, Từ Tử Minh cũng đứng dậy:
- Ngoại khoa tim chúng tôi cũng đồng ý tự dự trù kinh phí, đây là thỉnh nguyện sách, phòng ban chúng tôi có 11 chủ nhiệm, 19 bác sĩ, 59 y tá đồng ý tham gia cùng
Một câu nói làm cho tất cả mọi người sửng sốt
Hơn một trăm người đồng ý dùng tiền thưởng của bản thân để duy trì hạng mục này, trước đây từng có, thế nhưng mỗi người cũng không tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng lần này... Có thể là tốn rất nhiều tiền, đó là một con số không cụ thể
Tô Hạo Cường thở dài:
- Vì sao mọi người làm như vậy? Cần gì chứ
Từ Tử Minh và Hà Chí Khiêm nhìn qua Trần Thương:
- Chúng tôi tin tưởng bác sĩ Trần
- Chúng tôi tin tưởng Trần Thương sẽ có kết quả tốt
Một câu, làm cho tất cả mọi người đều trầm lặng.
Thế nhưng, làm cho Trần Thương quay mặt đi, trên đôi mắt ngấn lệ
Bác sĩ Trần có tài đức gì chứ
...