Về vấn đề chi phí cho ca phẫu thuật được triển khai trong phòng họp, trong đầu tất cả mọi người vẫn nghĩ đây chỉ là giấc mơ.
Ngoại khoa lồng ngực và ngoại khoa tổng hợp lại đồng ý kết hợp kinh phí dự trù để cho Trần Thương thực hiện ca phẫu thuật?
Đơn giản cũng là bởi vì sự tín nhiệm?
Tô Hạo Cường không hiểu tại sao mọi người lại tín nhiệm Trần Thương và đồng ý kinh phí cho ca phẫu thuật?
Đây là tiền thưởng của hơn trăm người
Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Hoàn toàn chính xác, mọi người không hiểu được tại sao Trần Thương lợi hại đến như vậy.
Không thể dùng lời nói để miêu tả sự lợi hai của Trần Thương, bởi vì cái này còn cái tài cái đức, thậm chí những thành tích mà Trần Thương đã đạt được từ lúc làm bác sĩ cho đến hiện tại mà mọi người nhìn thấy.
Chính là bởi vì họ hiểu rõ Trần Thương là người bác sĩ như thế nào, cái này mới là lí do tại sao họ ủng hộ Trần Thương và đồng ý hỗ trợ kinh phí cho ca phẩn thuật.
Đến khi năm mươi tuổi họ mới biết ý trời là gì, ở cái độ tuổi bây giờ họ chưa hiểu rõ chuyện?
Đương nhiên hiểu rõ
Thế nhưng có một người như Trần Thương để họ đồng ý hợp tác nhiệt huyết với nhau cho ca phẫu thuật, can tâm trạng nguyện để đi đến cuộc họp ủng hộ Trần Thương.
Thật lâu, Ngô Đồng Phủ gật đầu:
- Tốt! thí nghiệm Marfan được duyệt, mau đem bàn nhiệm vụ này cho mọi người.
Lúc này, Tô Hạo Cường cũng không còn gì để nói nữa.
Dù sao, người ta đều tự dự trù kinh phí làm nghiên cứu khoa học, còn có cái gì có thể nói chứ?
...
...
Trần Thương đi trước Ngoại khoa tim một chuyến, nhìn mọi người, bất đắc dĩ cúi người:
- Cảm ơn mọi người tín nhiệm
Đám người Lưu Toàn bất đắc dĩ bật cười:
- Bác sĩ Trần, cậu thật là khách sáo với chúng tôi, có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói
- Đúng đấy, chúng tôi bây giờ chính là bành trướng, kỹ thuật bắc cầu động mạch vành đã không thỏa mãn được trái tim của chúng tôi.
Còn có rất nhiều y tá, bác sĩ cũng đi tới:
- Bác sĩ Trần cố lên
- Đúng, chúng tôi tin tưởng cậu
Mọi người ở Ngoại khoa tổng hợp không kém cỏi chút nào, thời gian trước đó, họ đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật để phục hồi đường tiêu hóa cho người bệnh, thế nên mọi người không có lời oán giận nào, vào giờ phút này, hai khoa chính thức bắt đầu hợp tác cùng nhau để đánh bại Marfan
Việc cần thiết bây giờ là cần mời chuyên gia có chuyên môn và sở trường về phẫu thuật động mạch chủ thay thế để cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
Từ Tử Minh có thể làm được điều đó, thế nhưng trình độ của bác sĩ Từ cũng có giới hạn.
Nghiên cứu động mạch chủ bụng Hà Chi Khiêm có thể làm được, thế nhưng việc áp dụng thì rất khó, nó không giống như lí thuyết nghiên cứu.
Mọi người ngồi xuống cùng nhau suy nghĩ tìm người có chuyên để giúp đỡ,
Từ Tử Minh đột nhiên nói:
- Chúng ta cứ yên tâm, lúc trước bác sĩ Dương Phái ở Phổ ngoại mạch máu trong lĩnh vực động mạch chủ bụng là đỉnh cao của thế giới. Thế nhưng… đáng tiếc ông ấy lại chết bởi hội chứng Budd-Chiari.
Nghe thấy Dương Phái nhắc đến cái tên này, Trần Thương đột nhiên nhớ một chút gì đó, bởi vì... Cái tên này rất quen thuộc, không phải gắn liền với cái tên của chủ nhiệm khoa Lý Bảo Sơn à?
Hà Chí Khiêm nghe xong, gật đầu thở dài:
- Lúc ấy, nếu như bác sĩ Dương sống, phẫu thuật phổ ngoại mạch máu quốc gia chúng ta có thể đã được mọi người biết nhiều hơn thế, Marfan có lẽ cũng không phải là vấn đề
- Thật sự đáng tiếc, bác sĩ Dương đã qua đời từ sớm.
Tất cả mọi người thở dài cho sự tiếc nuối này.
Trong một xã hội hiện đại tiên tiến đôi khi thật sự là dựa vào anh ùng và người bình thường rất nhiều, thế nhưng người có thể cống hiến cho thế giới phát triển này làm nên lịch sử là quá ít
Từ Tử Minh đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, bác sĩ Hà, bác sĩ Dương Phái có học trò nào không? Tôi nhớ được mấy người học trò của ông, lúc ấy tôi và họ không khác biệt nhau rất lớn.
Kiểu nói này, Hà Chí Khiêm vỗ tay một cái:
- Đúng vậy, chúng ta hãy tìm họ hỏi một chút đi
Xế chiều hôm đó, một nhóm người tiến đến ngoại khoa tổng hợp bệnh viện phụ thuộc Bắc Đại.
Chủ nhiệm gọi Diêu Nhạc Khang, là một người chủ nhiệm đầu trọc, mời ba người vào bên trong văn phòng.
- Chủ nhiệm Diêu, chúng tôi cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề luôn, hôm nay chúng tôi đến đây là có một số vấn đề cần được thỉnh giáo.
Hà Chí Khiêm nói với Diêu Nhạc Khang:
- Chúng tôi bây giờ chuẩn bị làm nghiên cứu về hội chứng Marfan lâm sàng, phẫu thuật cần một chút người có kinh nghiệm đến tham gia.
- Chủ nhiệm Diệu cũng là học trò của bác sĩ Dương, tôi cũng nghe nói chủ nhiệm có kinh nghiệm về ca phẫu thuật này, vì thế chúng tôi muốn mời chủ nhiệm đến tham gia ca phẫu thuật nay.
Diêu Nhạc Khang nghe thấy, lập tức tò mò:
- Các người... nghiên cứu Marfan? Nghiên cứu này có thể thông qua? Bệnh viện đã Cho bao nhiêu kinh phí?
Đều là người trong nghề, tới tớ lui đều biết rõ cái này việc chuyện này.
Hà Chí Khiêm bất đắc dĩ cười nói:
- Chúng tôi thực hiện ca phẫu thuật lần này là do kinh phí phòng ban tự dự trù, chúng tôi hợp tác với Ngoại khoa tim về kinh phí và nhân lực để thực hiện nghiên cứu.
- Đúng rồi, xin giới thiệu một chút với chủ nhiệm Diêu, người phụ trách hạng mục lần này chính là bác sĩ Trần Thương
Diêu Nhạc Khang Phổ ngoại, đối với Trần Thương thì ông ấy biết rất rõ, vội vàng đứng lên, cười nói:
- Bác sĩ Trần! Chúng ta hôm nay đã có dịp gặp mặt
Trần Thương gật đầu chào hỏi Diêu Nhạc Khang.
Sau đó, Diêu Nhạc Khang suy nghĩ một chút nói:
- Những ca phẫu thuật cho người bệnh mắc bệnh Marfan tôi đích thân thực hiện cũng không ít, thế nhưng... tôi chủ yếu nghiên cứu phương hướng cho lĩnh vực của ngoại khoa tổng hợp, Trần Thương cũng biết, làm chủ nhiệm không phải là làm cái gì cũng giỏi.
- Nếu thật là để tôi làm, cũng có thể làm, thế nhưng... Tôi làm khẳng định tôi không phải là người giỏi.
Mọi người nghe thấy thế thì thở dài, cảm thấy nuối tiếc.
Ngay lúc này, Diêu Nhạc Khang đột nhiên nói:
- Tôi biết một người có thể, lúc ấy anh ấy chủ yếu chính là nghiên cứu hệ liệt phẫu thuật về hội chứng Marfan, bất luận là năng lực thiên phú hay là sự can đảm mọi thứ đều rất nhiều.
Mọi người đều nói cùng một lúc:
- Ai?
Diêu Nhạc Khang hít sâu một hơi, hơi cô đơn nói đến:
- Sư huynh của tôi.
Mọi người sững sờ, sư huynh?
Vào lúc này, Trần Thương lại nghĩ đến cái gì
Trần Thương nhớ đã từng nghe chủ nhiệm Lý nói, anh ấy là học trò đầu tiên của bác sĩ Dương, người rất được coi trọng.
Quả nhiên, Diêu Nhạc Khang tiếp tục nói:
- Lý Bảo Sơn, Đại sư huynh của tôi.
Nghe thấy tên Lý Bảo Sơn, mọi người khác đều sửng sốt một chút, Hà Chí Khiêm đột nhiên nói:
- Không phải nói chủ nhiệm Lý ra nước ngoài à?
Diêu Nhạc Khang lắc đầu:
- Không có, sau cái chết của thầy, chủ nhiệm Lý sống mãi trong sự ân hận và tiếc nuối, nên chúng ta không thấy chủ nhiệm Lý xuất hiện nữa.
- Nếu như chủ nhiệm Lý không phẫu thuật cho thầy tôi thì… Lý Bảo Sơn là người có năng lực không ai có thể thay thế.
- Tôi không bằng sư huynh của tôi đâu
Hà Chí Khiêm vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Diêu, anh có thể giúp chúng tôi liên hệ với chủ nhiệm Lý giúp tôi không?
Diêu Nhạc Khang gật đầu.
Đương nhiên là Diệu Nhạc Khang đồng ý để tìm sư huynh mình trở về, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội phát triển phương hướng mạch máu lớn.
Diêu Nhạc Khang cầm điện thoại lên, bấm gọi điện thoại cho Lý Bảo Sơn.
Cái số này, lâu lắm rồi Diệu Nhạc Khang không bấm rồi.
Các sư đệ sư muội không có trách móc gì Lý Bảo Sơn, phẫu thuật có kết quả ngoài ý muốn là không thể tránh khỏi
Làm bác sĩ ngoại khoa, nói thật lòng, trong tay ai không có mấy trăm mạng người?
Đáng tiếc, sư huynh không thể quên được chỉ sống mãi trong cái bóng đó.
Trần Thương muốn tự mình liên lạc với chủ nhiệm Lý, thế nhưng… nghĩ đến mình không thề bằng Diệu Nhạc Khang, họ đều là sư huynh đệ có tình cảm sâu nặng, cùng học chung một thầy.
m thanh tút tút tút tút vang lên rất lâu.
Diêu Nhạc Khang hơi lo lắng, bấm số điện thoại... Rất lâu không có ai nghe máy.
Thế nhưng chẳng ai nhấc máy cả.
Mọi người nghĩ có thể là lúc này không có người nghe máy.
Một hồi âm thanh vang lên:
- Alo.