Sau khi Vu Uyển phẫu thuật được hai ngày
Chẳng qua là, thời gian hai ngày này, người bệnh vẫn còn ở trạng thái hôn mê, điều này làn cho viện phương hơi thấp thỏm lo âu, trong lòng cảm thấy bất an
Mặc dù người nhà Vu Uyển biết được ca phẫu thuật Vu Uyển rất nguy hiểm, thể nhưng vào giây phút này, cũng không tránh khỏi sự lo lắng cho cô ấy.
Người nhà không có trách móc bất cứ điều gì, ngược lại còn rất cảm kích.
Lời nói của người mẹ:
- Tôi nghĩ đến hình ảnh ngày mà Uyển nhi rời đi, qua nhiều năm như vậy, tôi mỗi ngày đều nghĩ, tôi không dám nghĩ, thế nhưng mà nằm ngủ tôi cũng mơ thấy.
- Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng tới
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Nói không hết bi thương, bất đắc dĩ nói không ra.
Từ đó, người mẹ mỗi ngày đều đến bệnh viện năm sáu lần, buổi sáng còn chưa kịp giao ban, tiếp đó mỗi lần cơm nước xong xuôi, còn đến buổi tối trước khi ngủ...
Bà không có bản lĩnh, không thay đổi được cái gì.
Chỉ hi vọng sau khi con gái tỉnh lại có thể nhanh nhìn thấy được con gái.
Mặc dù ý tá không ngừng căn dặn, nếu Vu Uyển tỉnh dậy sẽ nhanh chóng thông báo cho người nhà, thế nhưng bà mẹ không thể chịu được, cứ thấp thỏm lo âu:
- Cô ý tá, nếu tôi không đến đây, ăn cơm sẽ không ngon, ngủ sẽ không yên giấc.
Vu Uyển đã có dấu hiệu bình phục, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, điều này làm cho Trần Thương và Lý Bảo Sơn rất lo lắng.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, cuối cùng Vu Uyển cũng tỉnh lại, buổi sáng Dư Dũng Cương, Hà Chí Khiêm đích thân đi đến phòng giám sát để quan sát Vu Uyển.
Sau khi tỉnh lại, Lý Bảo Sơn liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Mặc dù Vu Uyển trả lời hơi chậm chạp, thế nhưng ý thức về mọi thứ đề rất rõ ràng, mặc dù chưa thực sự bình phục thế nhưng lại có thể tiếp nhận tất cả thông tin, hoạt đông hô hấp của tim bình thường…
Kiểm tra tất cả các chỉ tiêu đều bình thường, điều này làm cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, yên tâm được phần nào
Mẹ của Vu Uyển cũng được vào thăm, nhìn con gái một chút cùng với hai con gái lớn. Hai chị gái nhìn nhau, không nói chuyện, nước mắt đầy tròng, vừa cười vừa khóc.
Bên trong ánh mắt Vu Uyển đều là vì người con gái thua thiệt.
Bên trong ánh mắt của người me là sự vui mừng khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình đã tỉnh dậy sau những ngày dài hôn mê của bậc làm cha làm mẹ.
Nhưng tình trạng Vu Uyển cần phải giám sát nghiêm ngặt và tịnh dưỡng, ngày đầu tiên Kiều Thành An bắt đầu nghiêm cấm tất cả mọi người đến thăm hỏi Vu Uyển.
Mà Trần Thương, Lý Bảo Sơn, và những người tham gia phẫu thuật, đều đã an tâm, nhẹ nhàng thở ra
Hiện tại, người bệnh có hi vọng rất lớn
Trong lúc ăn cơm trưa, Lý Bảo Sơn đột nhiên tìm tới Trần Thương nói chuyện:
- Bác sĩ Trần, tình Đông Dương muốn thành lập kho nhân tài: anh tài Đông Dương. Cậu xem có thích hợp cái nào với mình không.
Trần Thương sững sờ:
- Anh tài Đông Dương? Đó là cái gì?
Lý Bảo Sơn nói:
- Tỉnh Đông Dương chúng ta vì muốn áp dụng chiến lược tăng tốc nhân tài, xây dựng nhân tài trưởng thành trên đất màu mỡ, hoàn thiện bản thân, kích thích sự sáng tạo trong cuộc sống lập nghiệp của nhân tài.
- Tỉnh ủy quyết định áp dụng “anh tài Đông Dương” duy trì kế hoạch, trong phạm vi toàn tỉnh tuyển chọn một số nhân tài, là những người cốt cán cùng với một số thanh niên ưu tu, duy trì kế hoạch.
Sau khi Nghe thấy tin tức này, Trần Thương cũng cảm thấy rất hứng thú.
Lý Bảo Sơn tiếp tục nói:
- Cái này tương đương với một cái kho nhân tài cao cấp cho tỉnh Đông Dương chúng ta, thành lập để trợ cấp nhân tài, bồi dưỡng nhân tài cao cấp.
Trần Thương gật đầu, Lý Bảo Sơn mở điện thoại di động ra nhìn thông báo được gửi tới.
Chủ yếu là ba cấp bậc.
Thứ nhất là “lĩnh quân nhân tài cấp cao”, thứ hai “nhân tài cốt cán hàng đầu”, thứ ba “Thanh niên nhân tài ưu tú”.
Sau khi nhìn thấy thông báo cụ thể, Trần Thương bất đắc dĩ tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thế nhưng lần này tiền phụ cấp rất cao.
Hằng năm, nhân tài cấp cao được trợ cấp năm vạn, cốt cán hàng đầu được ba vạn, thanh niên nhân tài ưu tú một vạn.
Mặc dù tiền trợ cấp không nhiều, thế nhưng số tiền sẽ được nhân lên rất nhiều.
Trần Thương tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, anh nằm trong cấp nào?
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Mấy năm nay tôi không có cái gì đặc thù vinh dự và thành tựu, cũng không phải viện sĩ, chỉ là “nhân tài cốt cán hàng đầu”.
Trần Thương nghe xong, lập tức sững sờ, xem ra mình chỉ có thể là nhân tài cấp bậc thấp nhất?
Thứ nhất chọn các cấp phải thông qua tuyển chọn, yêu cầu là viện sĩ quốc gia, hoặc là học giả Trường Giang, thanh niên kiệt xuất quốc gia, đại sư y học Trung Quốc, công mỹ đại sư, quán quân Olympic, 500 cường cấp cao quản lý công trình kỹ thuật nhân tài, và tất cả làm các giải thưởng lớn.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên sững sờ
Mình có thưởng à?
Danh hiệu vinh dự có tính không?
Trần Thương có chút tủi thân.
Trần Thương đột nhiên hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, tôi là hội trưởng Ngoại khoa tiêu hóa thì tính là cái gì? Có tính là giải thưởng không?
Lý Bảo Sơn sững sờ, anh cảm thấy... chính phủ tỉnh Đông Dương và Tỉnh ủy đã quên cái này
Bởi vì bên trong điều kiện của kế hoạch, cơ bản không có nhắc đến tính uy quyền những chức vụ hội trưởng.
Bởi vì những chức vụ này quá mơ hồ
Trên thực tế, có thể trở thành hội trưởng thì không phải ai cũng là viện sĩ.
Trần Thương chính là một nhân tài.
Bên trong ánh nắng Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương tràn đầy hâm mộ và ghen tị.
Mình đã khổ cực phấn đấy nhiều năm như vây, chỉ mới là thành viên “nhân tài cốt cán hàng đầu”, Trần Thương ngược lại tốt, hiện tại đã có cơ hội trở thành hội trưởng “lĩnh quân nhân tài cấp cao”.
Lý Bảo Sơn khụ khụ một tiếng:
- Nếu có giải thưởng thì rất cao, cậu nhìn câu đầu này, giải thưởng quốc tế quốc nội trứ danh kiến trúc, giải thưởng thiết kế công nghiệp, giải thưởng văn học, giải thưởng phim ảnh, giải thưởng TV, giải thưởng hài kịch, giải thưởng âm nhạc, giải thưởng quảng cáo, giải thưởng sẽ dựa vào cấp bậc của người đoạt giải.
- Trần Thương muốn đoạt được một giải thưởng, tôi sẽ giúp cậu trình báo lên bệnh viện, có lẽ vấn đề, đáng tiếc là…
Trần Thương nghe xong, biết rằng cách tính thưởng lớn của quốc tế có tầm quan trọng như thế nào.
Đúng
Mình là bác sĩ chỉnh hình tốt nhất năm 2019?
Xem ra giải thưởng vẫn thật rất quan trọng, nghĩ tới đây
Trần Thương cảm thấy thành lập Ngoại khoa tiêu hóa thế giới là một giải thưởng, cũng coi như là vinh dự.
Chính mình với tư cách là hội trưởng, khẳng định sẽ được giải thưởng thứ nhất.
Nghĩ tới đây
Trần Thương lập tức cầm điện thoại, gọi điện thoại cho bí thư Eileen.
- Eileen, tôi có cái ý nghĩ nay, sau ba năm chúng ta sẽ tổ chức bình chọn một lần cho Ngoại khoa tiêu hóa học thế giới, chia làm: thưởng cho bác sĩ tốt nhất Ngoại khoa tiêu hóa thế giới, thưởng cho bác sĩ thanh niên tiêu biểu Ngoại khóa tiêu hóa thế giới.
Eileen nghe xong, cảm thấy rất hứng thú với cái ý nghĩa này, bình chọn thưởng như vậy, không chỉ giúp ngành học phát triển, hơn nữa còn có thể giúp mọi người dồn hết sức mình dồn vào công việc.
Đây là một tin tức tốt
Eileen gật đầu:
- Tốt, hội trưởng Trần, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ về kế hoạch nay, tôi sẽ trả lời với anh về vấn đề này sau.
Lý Bảo Sơn trợn mắt hốc mồm nhìn Trần Thương, không tưởng tượng nổi rằng Trần Thương có thể suy nghĩ ra cái kế hoạch này.
Tổ chức một cái trao giải cho tổ chức của mình?
Thế nhưng
Lý Bảo Sơn không còn lời nào để nói.
Dù sao, người ta chính là hội trưởng, hội trưởng... Có thể muốn làm gì thì làm à?
Nhìn biểu hiện trên gương mặt Trần Thương, Lý Bảo Sơn đã biết rõ đáp án cho câu hỏi của mình
Hội trưởng không biết xấu hổ là gì, muốn làm gì là làm