Trần Thương cúp điện thoại, thở dài:
- Aizz... Xem ra, mình muốn trở thành lĩnh quân nhân tài cấp cao, còn cần phải chờ hai năm nữa
Lý Bảo Sơn suýt nữa phun máu
Hôm nay, Trần Thương đột nhiên đến ngồi ăn cơm với Lý Bảo Sơn, Lý Bảo Sơn cảm thấy đó là điều sai lầm lớn nhất.
Không có chuyện gì đến tại sao đến ngồi với mình?
Lý Bảo Sơn thở dài, lắc đầu.
Đột nhiên ánh mắt anh sáng lên, đúng rồi, hai năm nữa, tới lúc đó có lẽ mình cũng đã về hưu rồi, đến lúc đó Trần Thương cũng sẽ không thể khoe khoan với mình được.
Nghĩ được như vậy, Lý Bảo Sơn thoải mái ăn mấy muỗng cơm.
Bây giờ, Trần Thương đã tìm được mục tiêu phấn đấu, đặt điện thoại lên bàn, vừa ăn cơm vừa chờ cái gì đó
Bắt đầu xem từng điều kiện để đạt được “lĩnh quân nhân tài cấp cao”.
- Đúng rồi, chủ nhiệm Lý, năm ngoái tôi nhận được giải thưởng bác sĩ chỉnh hình tốt nhất thế giới hằng năm có tính hay không, hay chỉ là giải thuyết lớn?
Vừa nghe xong, Lý Bảo Sơn cảm thấy ăn cơm không ngon nữa.
Lý Bảo Sơn bắt đầu nghiến răng, cảm thấy bực bội, không được tự nhiên.
Cả hạt gạo lớn chắc nịch hình như quên dây dưa với nước bọt Amylase, đã liều lĩnh xông qua miệng - lưỡi và cơ miệng, mở ra cánh cửa cơ lưỡi gà, tiến vào thực quản
Tên gọi tắt: Thịt vịt tê răng, hạt gạo nghẹn lại
Lý Bảo Sơn vội vàng nhấp một hớp canh rong biển.
Thế nhưng bị nghẹn do ăn cơm thì đã được giải quyết, thế nhưng trong lòng lại nghẹn lời.
Lý Bảo Sơn cứ thế thật lâu không thể nói được câu nào.
Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy khẽ hát bưng đồ ăn đi tới.
Sau khi thấy hai người thì cười và chào một tiếng.
- Trần Thương, sao không ăn cơm? Không hợp khẩu vị à?
Bác sĩ Mã cười, cắn một miếng thịt viên, toàn thân thoải mái.
Làm sao thoải mái, chỉ cần có thịt là thoải mái
Mệt mỏi buổi sáng, thế nhưng mỗi ngày vui sướng nhất đối với bác sĩ Mã là thời gian ở phòng ăn, ngửi được mùi vị thức ăn, ăn một phần ăn đầy đủ món, đó là thời gian thoải mái nhất với Mã Nguyệt Huy.
Trần Thương lắc đầu:
- Tỉnh Đông Dương chúng ta phải báo cáo kế hoạch Đông Dương, tôi đang xem thử tôi phù hợp với hạng mục nào.
Bác sĩ Mã nghe xong, lập tức nói:
- Aizz, bác sĩ nói cái này, những năm nay rất nhiều nơi lần lượt công khai kho chính sách nhân tài.
Anh tài Sơn Tây, anh tài Thượng Hải, anh tài thủ đô…
Tôi còn là thanh niên nhân tài thủ đô cốt cán, tương đương với cái thứ hai, hàng đầu cốt cán.
Chủ nhiệm Mã đối với cái này rất có cảm giác thành tựu.
Dù sao, cái kho nhân tài này, phê duyệt tương đối nghiêm khắc.
Vì bảo đảm nhân tài trong thời gian định tính nên hằng năm đều tổ chức bình chọn một lần, người thì lui, người thì tiến, gia tăng sức cạnh tranh.
Sau khi Trần Thương nghe, cũng không lên tiếng, chủ nhiệm Mã tỉnh bơ kẹp chân vịt bỏ vào trong chén của mình, giống như nói - Trần Thương không ăn thì để tôi, không thể lãng phí
Trần Thương gật đầu:
- Anh ăn đi, tôi xem một chút tôi thỏa mãn yêu cầu nào không.
Chủ nhiệm Mã cười ha ha một tiếng:
- Bác sĩ Trần hỏi tôi đi, tôi rất thạo nghiệp vụ.
Lý Bảo Sơn nhìn thoáng qua Mã Nguyệt Huy, anh muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, quên đi, mặc kệ, ăn cơm trước đã.
Đợi Trần Thương nói xong, Lý Bảo Sơn lo lắng mình ăn không thấy ngon miệng.
Lúc này, Trần Thương rất nghiêm túc lấy ra một tờ giấy, vừa nói vừa viết.
- Chủ nhiệm Lý, tôi phát hiện tôi phù hợp với nhiều hạng mục cấp bậc thứ nhất lĩnh quân nhân tài cấp cao
- Anh xem, Trần Thương nói trọng điểm kế hoạch nghiên cứu quốc gia phát minh thủ tịch nhà khoa học, người phụ trách hạng mục, người chủ trì của quỹ ngân sách khoa học tự nhiên quốc gia, quỹ ngân sách khoa học xã hội
Trần Thương nhíu mày tự hỏi:
- Quỹ ngân sách Tự Nhiên và Xã Khoa Quốc gia thì tôi không có, thế nhưng... Thế nhưng tôi có phụ trách hai hạn mục Vệ Kiện ủy quốc gia và Bộ Khoa học và Công nghệ
Mã Nguyệt Huy vừa mới ăn một miếng cơm đã đột nhiên ho khụ khụ vài tiếng, cảm giác như nuốt trọng cơm.
Cơ bản cơm đã tiến vào thực quản mới đúng, đột nhiên bị một luồng khí vào bên trong ngăn cản đường hô hâp
May mắn là đã ho ra
Mã Nguyệt Huy tức giận nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ Trần hơi quá đáng rồi đấy. Cái hạng mục kế hoạch này lại so sánh với hạng mục Tự Nhiên Quốc gia, anh cố ý khoe khoang à?
Trần Thương nghiêm túc lắc đầu:
- Dĩ nhiên không phải
Lý Bảo Sơn thấy thế, đột nhiên cảm thấy đưa Trần Thương đi bồi dưỡng là một chuyện tốt, cậu ta sẽ không có cơ hội tham gia hạng mục lần này, bớt đi một nỗi đe dọa.
Nhìn Mã Nguyệt Huy, Lý Bảo Sơn cảm thấy đau lòng, giống như trước đây nhìn dáng vẻ Vương Khiêm.
Trần Thương nhìn Mã Nguyệt Huy, tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm Mã, tôi muốn lấy chứng nhận mà thôi.
Mã Nguyệt Huy bất đắc dĩ.
Chính là cảm giác: Muốn ăn - 2.
Trần Thương tiếp tục xem.
- Tôi thấy cái này tôi cũng phù hợp, giáo sư của trường đại học có thể do trường đại học ra tiến cử.
Lý Bảo Sơn và Mã Nguyệt Huy liếc nhau, những điều Trần Thương mới vừa nói người phụ trách, hội trưởng, họ cũng đều biết.
Thế nhưng...
Song nhất lưu, giáo sư trường đại học?
Trần Thương trở thành giáo sư lúc nào.
Lý Bảo Sơn nhớ rõ Trần Thương là nghiên cứu sinh của đại học y khoa Đông Dương mà thôi, mặc dù cha vợ là hiệu trưởng trường đó, thế nhưng... Nơi đó cũng không phải trường đại học quốc gia.
Quan trọng nhất chính là, giáo sư khách tọa cũng không phải dễ làm như vậy
Mã Nguyệt Huy nghiêm túc nói:
- Bác sĩ Trần, muốn làm giáo sư của học viện không dễ dàng, mà giáo sư khách tọa thì bác sĩ Trần không có đủ thực lực, người ta là sẽ không mời.
Lý Bảo Sơn rất đồng ý
Thế nhưng, vào lúc này Trần Thương, cầm điện thoại lên, nói tiếp:
- Học viện y học Hiệp Hòa thì tính là trường học cấp bậc gì?
Lý Bảo Sơn và Mã Nguyệt Huy rất phối hợp với nhau:
- Đương nhiên là trọng điểm bên trong trọng điểm, nhất lưu trong nhất lưu
Trần Thương gật đầu, hời hợt nói:
- Tôi sắp làm giáo sư khách tọa của Hiệp Hòa.
Một câu nói làm cho hai người muốn hôn mê rồi.
- Bác sĩ Trần, cậu nói đùa hả?
Lý Bảo Sơn cố gắng hỏi lại
Mã Nguyệt Huy gật đầu:
- Chuyện lớn như vậy, sao tôi không biết?
Mã Nguyệt Huy nuốt ngụm nước miếng: Đồ ăn - 3
Trần Thương mở thư mời trong điện thoại ra:
- Không phải sao, thứ bảy tuần này sẽ tổ chức nghi thức sính nhiệm giáo sư, còn có, tôi cần phải lên phát biểu nữa.
- Tôi căn bản cho rằng đi làm khách tọa giáo sư học viện y học học Hiệp Hòa không có gì lạ, thế nhưng… Viện trưởng người ta và nghiên cứu sinh, bộ phận chủ nhiệm đều đích thân tới cửa mời, tôi cũng không tiện từ chối
Trần Thương thở dài:
- Aizz, không ngờ còn được phát huy tác dụng, thật sự là... thời cơ tới đỡ cũng không được.
Nghĩ tới đây, Trần Thương dứt khoát đứng dậy:
- Cái này, chủ nhiệm Lý, bác sĩ Mã, mọi người ăn trước, tôi đi Hiệp Hòa một chuyến. Nói với viện trưởng Lý Khải chiều nay gửi giúp tôi một lá thư đề cử.
- Quá phiền phức, sớm biết vậy trước hết đó lúc tổ chức hội nghị ở Minnesota, tôi đã thưởng cho bác sĩ tốt nhất Ngoại khoa tiêu hóa thế giới.
Nói xong, Trần Thương thở dài, tự trách mình:
- Vẫn là không đủ kinh nghiệm
- Mọi người ăn đi
Nói dứt lời, Trần Thương rời đi.
Mà Mã Nguyệt Huy nhìn phần ăn của mình có miếng thịt.
Muốn ăn - 10...- 10...- 20
Lý Bảo Sơn thở dài, cơm này, không có cách nào ăn