Thứ năm, lúc xế chiều, Trần Thương ở trong khoa cùng đám người Hà Chí Khiêm hoàn thiện bản kế hoạch, mà đúng lúc này, nhân viên công tác bên phía Hiệp Hòa cũng gọi điện thoại tới.
- Chào giáo sư Trần, tôi là Triệu Nhã của viện y học Hiệp Hòa, thứ bảy này, bài diễn thuyết của anh xếp ở vị trí thứ sáu, anh đã chuẩn bị xong bài diễn thuyết chưa chưa?
Nhanh chóng từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói của phụ nữ làm cho Trần Thương đột nhiên sửng sốt.
Anh suýt nữa quên chuyện này mất.
Hôm nay đã là thứ năm
Thứ bảy càng ngày càng gần, trong lòng Trần Thương cũng có chút lo lắng.
Đó chính là mình phải nói cái gì?
Thứ bảy Hiệp Hòa sẽ sính nhiệm thêm sáu giáo sư, mỗi người đều cần thảo luận một buổi tọa đàm không ngắn.
Bởi vì đại đa số đều là giáo sư chuyên gia và chủ nhiệm nên những thứ được nói trong buổi tọa đàm cũng tương đối cao siêu.
Dù sao người ở đó đều là nhân tài với trình độ học vấn cao.
Trần Thương vội vàng nói:
- Tốt, cám ơn cô, tôi đã biết.
Sau khi Triệu Nhã đối chiếu một chút thông tin với Trần Thương thì cúp điện thoại.
Điện thoại vừa mới tắt, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.
【 Đinh! Phát động nhiệm vụ: Được nhiều người ủng hộ! Chi tiết nhiệm vụ: Với tư cách là thanh niên tài tuấn của giới y học, mỗi lời nói cử động của anh đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều bác sĩ trẻ tuổi, mời làm ra nội dung diễn thuyết ưu tú, sau khi nhiệm vụ hoàn thành có thể đạt được ban thưởng: Kỹ xảo nối lại mạch máu - mạch máu nhân tạo. 】
Sau khi Trần Thương nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống thì sắc mặt lập tức vui mừng.
Kỹ xảo nối lại mạch máu - mạch máu nhân tạo.
Đây là một loại kỹ xảo trước mắt Trần Thương vô cùng cần.
Đây đối với việc Trần Thương hoàn thành hội chứng Marfan và thay thế mạch máu chính là một thủ đoạn vô cùng không tệ, mà tính thực dụng cũng rất cao.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy miêu tả nhiệm vụ thì Trần Thương lại bắt đầu rơi vào trầm tư, mình phải diễn thuyết như thế nào mới tốt đây?
Mọi người xung quanh thấy thầy Trần nhận điện thoại rồi đột nhiên rơi vào trầm tư, lập tức dồn dập quyết định phát huy nhiệt huyết của mình, bày mưu tính kế cho thầy Trần.
- Thầy Trần, có chuyện gì vậy?
- Đúng đó, có chuyện gì anh cứ nói ra đi
Trần Thương nghe xong lời này, lập tức mặt mày hớn hở, thật không uổng phí mình nhận những học sinh này.
- Tôi được viện y học Hiệp Hòa thuê làm giáo sư khách tọa, thứ bảy sẽ diễn ra nghi thức sính nhiệm, cho nên tôi cần chuẩn bị trước một bài diễn thuyết, mọi người nói ta nên nói gì khi lên diễn thuyết đây?
Mọi người nghe xong, lập tức nhíu mày.
- Những cái đó mà tính là gì chứ? Thầy Trần học thức uyên bác, anh tùy tiện lấy ra cũng là một đồ tốt.
- Đúng vậy, anh nói một chút về kỹ thuật bắc cầu động mạch vành hoặc là của Ngoại khoa tiêu hóa, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để cho tất cả mọi người khen ngợi khâm phục
- Ừm, mấy thứ này đều là dẫn trước quốc tế, nếu nói ra tuyệt đối có bức cách
Mọi người dồn dập nói.
Thế nhưng, một tiểu bác sĩ nhỏ giọng nói:
- Nói những cái này nghe không hiểu...
Giọng của tiểu bác sĩ không lớn, nhưng lại làm cho trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bởi vì tiểu bác sĩ này nói rất có đạo lý.
Mặc dù những phẫu thuật mới này hoặc là lý niệm mới này rất cao siêu, thế nhưng nói những nội dung rất bức cách, cao siêu mà các sinh viên thì lại không hiểu được, chẳng bằng nói ra những thứ gần gũi dễ hiểu.
Dù sao, Trần Thương cũng hiểu, lần này mình đi không phải để làm màu.
Không ở chỗ đó không lo việc đó.
Chính mình tất nhiên muốn làm cái này diễn thuyết, chẳng bằng nói một chút tất cả mọi người rất có thu hoạch đồ vật.
Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:
- Hoàn toàn chính xác, trình độ sinh viên Hiệp Hòa cao thấp không đều, thế nhưng đều là sinh viên, những quan niệm của cậu đặt trên đại hội thế giới cũng có một ít chủ nhiệm, chuyên gia nghe không hiểu, nếu nói cái này cho sinh viên thì rất rõ ràng hơi không hợp thời.
Hà Chí Khiêm cũng thở dài:
- Nói như vậy, nói một chút canh gà? Dốc lòng cố sự? Thầy Trần đây tuyệt đối là thần tượng của bác sĩ trẻ tuổi.
Từ Tử Minh trực tiếp liếc mắt, nhìn thoáng qua Hà Chí Khiêm, bất đắc dĩ nhổ nước bọt nói:
- Rót canh gà cho sinh viên ngành y, uổng cho anh nghĩ ra
Mọi người xung quanh nghe thấy câu nói này thì bất đắc dĩ bật cười.
Trần Thương nhìn tiểu bác sĩ kia, tò mò hỏi:
- Cậu cảm thấy tôi nên nói cái gì mới tốt?
Tiểu bác sĩ nghe thấy vậy thì đột nhiên nghẹn lời, thấy một đám chủ nhiệm nhìn mình chằm chằm, nhất thời trong lòng đầy khẩn trương, còn có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
- Tôi... Tôi cảm thấy... Nói một chút về chữa bệnh đơn giản nhất như làm sạch vết thương, khâu lại... Cái gì.
Mọi người nghe xong, bất đắc dĩ thở dài.
Nói thật, muốn đem thứ đơn giản nói để người ưa thích, nói trò mới, hệ số độ khó quá cao.
Mà ánh mắt Trần Thương thì đột nhiên sáng lên
Đúng vậy
Trần Thương đột nhiên linh cảm thấy.
Chỉ giảng một chút 【 pen kẹp kim của tôi 】 cũng tốt
Thứ này thật ra là rất có thể giảng dạy.
Nhìn như đơn giản, chính là một dụng cụ chữa bệnh, một dụng cụ mà mỗi một bác sĩ ngoại khoa nào cũng cần làm bạn cả đời, thật ra có rất nhiều cách nói và kỹ xảo.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên đưa ra quyết định.
Chọn cái này đi
Nhưng hiện tại cần lâm sàng thực tiễn cung cấp một chút hình ảnh.
Nghĩ tới đây, Trần Thương gọn gàng linh hoạt đứng dậy:
- Mọi người cứ thảo luận trước đi, tôi đi chuẩn bị một chút tài liệu.
Mấy chủ nhiệm tò mò nhìn bóng lưng Trần Thương:
- Thầy Trần anh định nói cái gì?
Trần Thương cười nói:
- Pen kẹp kim của tôi
Mọi người sững sờ, chính là cái loại thời thượng thời thượng rất thời thượng à?
Chờ sau khi Trần Thương rời đi, Hà Chí Khiêm đột nhiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Tôi cũng muốn đi xem.
Từ Tử Minh nghe vậy thì lập tức đánh nhịp:
- Cùng nhau đi
...
...
Sau khi Trần Thương trở lại khoa cấp cứu thì bắt đầu bận rộn.
- Bác sĩ Trương, có người bệnh chuẩn bị khâu lại, anh đến chuẩn bị một chút.
Y tá vội vàng nói.
Trần Thương nghe xong, vội vàng nói:
- Ta tới đi
Y tá thấy Trần Thương đồng ý, vội vàng nói:
- Trần bác sĩ, để tiểu Trương bác sĩ là được rồi, ngài đi làm việc ngài.
Trương Viễn lúng túng gật đầu:
- Đúng, loại việc nặng nhọc này, để tôi làm là được rồi! Không cần hàm lượng kỹ thuật gì cả.
Trần Thương cười nói:
- Ai nói không có hàm lượng kỹ thuật?
Sau khi nói xong:
- Lát nữa để tôi khâu lại, anh giúp tôi chụp ảnh.
Trương Viễn nghe thấy vậy thì lập tức nhíu mày:
- Chụp ảnh? Chụp ảnh gì?
Trần Thương nói:
- Lúc tôi khâu lại, nói anh chụp chỗ nào thì anh chụp chỗ đó, ta sắp đi Hiệp Hòa tọa đàm, cần chuẩn bị Powerpoint.
Trương Viễn nghe xong, lập tức cảm khái, cũng là khâu lại, bác sĩ Trần có thể đi Hiệp Hòa giảng bài, còn mình chỉ có thể làm thành việc nặng.
Chênh lệch
Trần Thương đột nhiên cảm thấy làm Powerpoint thật quá mệt mỏi, quay người nhìn Trương Viễn:
- Đúng rồi, thứ bảy tuần này anh có thời gian không? Tôi đi viện y học Hiệp Hòa tọa đàm, cần một người giúp đỡ, anh đi với tôi được không?
Trương Viễn nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, mặt mày hớn hở.
Xoa xoa đôi bàn tay:
- Viện y học Hiệp Hòa? Ta có thể làm gì?
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Thật ra cũng không có gì, chính là giúp tôi cầm một chút đồ gì đó.
Trương Viễn nghe thấy vậy thì vội vàng hưng phấn gật đầu:
- Có thể có thể! Đại thần... Nhưng tại sao anh lại đến Hiệp Hòa?
Trần Thương cười nói:
- Tôi là giáo sư khách tọa của Hiệp Hòa, thứ bảy, chủ nhật phải đến đó sính nhiệm, cho nên cần chuẩn bị bài diễn thuyết.
Trương Viễn nghe thấy thì ánh mắt nhìn Trần Thương tràn đầy tinh quang.
Mà sau lưng thì là ánh mắt u oán của lão Mã.