Phẫu thuật tiến hành trong thời gian rất ngắn, không bao lâu đã hoàn thành công tác nối lại.
Đường tiêu hóa và làn da nối lại không giống nhau, trọng tâm ở chỗ phòng ngừa hình thành – Rò.
Bởi vậy, góc độ tiến kim vào và ra kim cũng không giống nhau.
Thậm chí là khi nối lại, góc độ và tốc độ, vân vân...
Bởi vì lúc trước Trương Viễn đã hiểu rõ mục đích của hội trưởng Trần, vì vậy khi quan sát lần này, đặc biệt rất để tâm chi tiết.
Quả thật, anh lý giải rất nhiều thứ đồng thời không đúng chỗ, thậm chí không rõ vì sao Trần Thương phải làm như thế.
Thế nhưng, không hiểu thì không hiểu, nhưng cứ nhớ kỹ trước đa, để sau này có dịp sử dụng.
Mà Vu Đào thì không giống nhau, con mắt anh ta đang nghiêm túc nhìn chằm chằm mỗi một chi tiết nhỏ.
Sau khi kết thúc nối lại đường tiêu hóa, Vu Đào đưa Trần Thương đi, trong lòng cảm khái không thôi.
Khi Vu Đào còn đang dư vị, các bác sĩ trẻ xung quanh đều nhỏ giọng bàn luận.
- Ai, không thấy được bản lĩnh thật sự của hội trưởng Trần, thật hơi đáng tiếc.
- Lần sau, lúc nào hội trưởng Trần thực hiện những ca phẫu thuật kia...
Nhìn mọi người có vẻ hơi tiếc hận, Vu Đào bất đắc dĩ nói một câu:
- Thật ra, vừa rồi nối lại, nếu như các anh học xong kỹ thuật nối lại của bác sĩ Trần, không khoa trương chút nào, các anh có thể tạo ra thanh danh ở trong lĩnh vực tiêu hóa của ngoại khoa trong nước
Vừa nói lời này, bác sĩ trẻ xung quanh đều hơi kinh ngạc nhìn chủ nhiệm Vu.
Họ cảm thấy hơi khoa trương.
Hội trưởng Trần thật là lợi hại, thế nhưng... Cũng không đến nỗi lợi hại như chủ nhiệm Vu nói chứ?
Đọc hiểu kiểu này hơi quá đáng?
Giống như trước đây học ngữ văn, giao viên bắt anh phải đọc hiểu, nhưng căn bản là chưa chắc tác giả đã nghĩ như thế.
Đương nhiên, họ tự nhiên sẽ không ngu ngốc ở trước mặt nhiều người đưa ra nghi vấn hội trưởng Trần.
Cái này đơn giản là hành động không lý trí.
Thế nhưng, Vu Đào đã nhìn ra tâm tư của mọi người.
Bất đắc dĩ mà nói:
- Quả thật, tôi nói với các cậu, có thể các cậu cũng không chắc chắn tin tưởng, tối nay trở về xem lại thật kỹ một chút đi.
Có nhiều thứ, cần phải cho họ biết được.
Nhưng mà ngay lúc này, học sinh của Vu Đào bất đắc dĩ hỏi:
- Thầy, hình như tôi phát hiện khi hội trưởng Trần nối lại, cổ tay và góc độ pen kẹp kim... không giống với bình thường.
Câu nói đã khiến con mắt Vu Đào lập tức sáng lên
Tên nhóc này, không ngờ lại phát hiện?
Quả thật việc này làm cho Vu Đào hiow mừng rỡ.
Không ngờ học sinh của mình còn có thể có tầm mắt như vậy.
Vu Đào bất đắc dĩ nhiều hơn mấy phần nghiên cứu hỏi:
- Ồ? Tại sao không giống? Cậu nói rõ hơn đi.
Học sinh kia hồi tưởng lại ca phẫu thuật vừa rồi:
- Vừa rồi cổ tay hội trưởng Trần giống như nối liền với pen kẹp kim, nối lại như thế này hình như rất tiết kiệm sức, mà thao tác cổ tay phối hợp kim hình thành một giống như nguyên lý đòn bẩy, giúp kim tiến vào với tốc độ nhanh hơn...
- Cái khác... Tôi nhìn không ra...
Mấy câu nói đã khiến cho tất cả mọi người đều im lặng.
Cẩn thận hồi tưởng lại, hình như thật sự là đã có sự chênh lệch.
Vu Đào bất đắc dĩ tán thưởng một tiếng:
- Tốt lắm, không tệ, rất có mắt
- Để tôi nói tiếp mấy chỗ nữa, đó chính là tính ổn định của cây kim, hội trưởng Trần cố định...
Vu Đào nói lưu loát mấy điểm, sau khi nói xong, xúc động một tiếng:
- Thật sự là khắp nơi đều có học vấn, không ngờ, công phu của hội trưởng Trần ở trên pen kẹp kim cũng lợi hại như vậy, mọi người trở về xem kỹ một chút nhé
Lúc này, hiện trường đã không còn âm thanh nữa.
Mà bác sĩ gây tê Chu Hạc đứng ở bên cạnh thì như đang suy nghĩ điều gì.
Tình hình như vậy cũng xảy ra ở ngoại khoa tay, ngoại khoa tim...
Sau khi Trần Thương rời đi, trong phòng phẫu thuật đều lặng ngắt như tờ.
Y tá trưởng theo sau lưng, nhìn thấy mấy cảnh tượng ấy... Chợt nhớ tới một bài thơ.
Người đi nhẹ nhàng, chính như người nhẹ nhàng đến, người nhẹ nhàng như bức tranh, đi không mang một áng mây
Không sai, nhìn thấy từng cái trợn mắt hốc mồm của chủ nhiệm, thực tế y tá trưởng không biết nên nói cái gì.
Sau khi Trần Thương rời đi, Trương Viễn copy video phẫu thuật.
Sau khi trở lại khoa cấp cứu, Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn.
Trương Viễn vội vàng khoát tay, anh hiểu được, có thể đi theo Trần Thương làm cái công việc này, đối với anh chính là một bước ngoặt quan trọng
Rõ ràng anh biết được đây là một cơ hội.
Nếu như mình có thể hiểu rõ cái điểm này, không khoa trương chút nào, cấp cứu sẽ có một chỗ cắm dùi.
Trương Viễn vội vàng nói:
- Đại thần, tôi giúp anh tạo Powerpoint nhé?
Trần Thương nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên:
- Có khổ cực anh quá không
- Hay là tôi và anh cùng làm?
Trương Viễn vội vàng khoát tay:
- Anh và tôi không giống nhau, anh có vợ, tôi trở về cũng là nhàn rỗi, có thể học tập là tốt nhất.
Trần Thương nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Lát nữa tôi sẽ viết một chút diễn giải, đợi anh trở về sau đó kết hợp với những tấm ảnh làm một lần.
- Làm phiền anh
Trần Thương vỗ vai Trương Viễn.
Trương Viễn nghe xong, vội vàng gật đầu:
- Tốt, không phiền, không phiền, nếu tôi có thể tìm hiểu được những điều này, trợ giúp được tôi sẽ càng lớn, cám ơn anh, Trần Thương
Trương Viễn nói một cách nghiêm túc.
Công việc này rất phiền phức, cần phân loại rất nhiều tấm ảnh, sau đó kết hợp diễn giải với tấm ảnh làm thành văn án.
Cho dù là làm nhanh đi nữa, cũng phải cần thời gian rất lâu.
Thế nhưng
Trương Viễn hiểu rõ, nếu như mình có thể quy nạp rõ ràng, chuyện này đối với chính mình có rất nhiều lợi ích
Ai không phải cố gắng?
Nếu có một cơ hội như thế này bày ở trước mặt, cứ cho là bởi vì lười biếng đi, nhưng sau này muốn tìm đến có thể cũng là quá khó khăn.
Trên đời này, cơ hội như vậy cũng chỉ có mấy lần.
Nếu anh bỏ qua một lần, chắc chắn sẽ bị bỏ lại một đoạn dài.
Trương Viễn hiểu rõ, mình chẳng qua chỉ là một trong 4000 nhân viên trong trung tâm Cấp cứu thủ đô, một người rất bình thường.
Trình độ đối với bệnh viện chỉ là nước cờ đầu
Sau khi anh được nhận vào, dựa vào vẫn là chính anh.
Thiên phú không đủ thì phải cố gắng góp
Trần Thương nhìn thấy Trương Viễn, cười cười, đứng dậy trở lại phòng trực ban.
Hiện tại Trần Thương mang theo notebook tùy thân, đặt ở trong ngăn tủ ở phòng trực ban, sau khi đi vào rồi lại mở ra, suy nghĩ một chút, gọi Trương Viễn đến.
- Tôi vừa viết vừa nói một chút, anh nghe cho kỹ nhé.
Trương Viễn kích động gật đầu.
- Tốt tốt
Anh muốn mở điện thoại ra ghi âm, thế nhưng suy nghĩ một chút, lo lắng Trần Thương để ý cho nên quyết định không mở ra.
Không ngờ Trần Thương trực tiếp nói:
- Anh mở ghi âm, buổi tối trở về kết hợp video phẫu thuật lại nhìn một chút.
Trương Viễn bất đắc dĩ cười.
Trần Thương tốn hai mươi phút phân loại viết ra diễn giải.
Tiếp đó tốn hơn một giờ nói cho Trương Viễn.
Nghe Trần Thương giới thiệu xong, Trương Viễn cảm thấy mạch suy nghĩ của mình lập tức được mở ra.
Rất nhiều chi tiết phẫu thuật, hạng mục công việc cần chú ý, đều có thể cân nhắc, anh căn bản nghĩ không ra, sử dụng kỹ xảo một cái pen kẹp kim nho nhỏ có thể thay đổi hiệu suất và đề cao phẫu thuật khâu lại như vậy
Thu hoạch tương đối khá
Hôm nay thật sự là một ngày may mắn nhất của mình.
Trương Viễn bất đắc dĩ kích động.
Tối nay, cho dù thức suốt đêm cũng phải làm tốt tư liệu, ngày mai đi tìm Trần Thương thẩm tra đối chiếu một chút
Không thể phụ lòng đại thần được.