Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1236 - Chương 1236: Pen Kẹp Kim Của Tôi

Khi bac si mo hack full
Chương 1236: Pen Kẹp Kim Của Tôi
 

Ngày hôm sau, lúc giao ban, Trương Viễn mang theo một gương mặt tiều tụy chạy tới.

Thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy phấn chấn

- Đại thần, làm xong rồi

Ngay khi thấy Trần Thương, Trương Viễn hưng phấn nói.

Trần Thương nghe vậy lập tức gật đầu:

- Đi thôi, chúng ta đi phòng trực ban xem.

Trương Viễn ôm notebook đi vào phòng trực ban.

Không bao lâu sau, Trần Thương đã xem hết.

Không thể không nói, Trương Viễn làm Powerpoint tốt hơn Trần Thương quá nhiều.

Logic rõ ràng, có trật tự.

Phong cách Powerpoint cũng rất hào phóng, điển hình có thể phát biểu ở nơi thanh nhã.

Thật ra, làm Powerpoint tốt cũng là một bản lĩnh, mọi ngành nghề đều cần.

- Quá tuyệt, vất vả anh rồi

Trần Thương cảm kích cười một tiếng.

Trần Thương khen ngợi trở thành chuyện vui nhất lúc này của Trương Viễn.

- Khách khí khách khí, anh hài lòng là được.

Nói thật, thật ra Trương Viễn cũng được lợi rất nhiều, tối hôm qua, anh đã nghiêm túc phân tích video phẫu thuật và Screenshots, sau đó thông qua tạo Powerpoint tổng kết một phen, chuyện này vô cùng quan trọng đối với tri thức của Trương Viễn.

Nhưng càng nhiều hơn chính là thực tiễn cần trong lâm sàng.

Xế chiều hôm đó, nhân viên viện y học Hiệp Hòa, Triệu Nhã gọi điện thoại tới, hỏi Trần Thương có cần chuẩn bị trước một vài thứ hay không.

Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng không cần chuẩn bị cái gì.

Sau đó Triệu Nhã nói một chút quá trình hội nghị, các hạng mục Trần Thương cần chú ý, vô cùng chu đáo chặt chẽ.

Khuya về nhà, Tần Duyệt vểnh chân lên bắt chéo nằm trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, thấy Trần Thương đi về thì mặt mũi tràn đầy không vui trừng mắt liếc Trần Thương.

Trần Thương thấy vậy nói:

- Ai nha, ai chọc giận em vậy?

Tần Duyệt bĩu môi:

- Anh

Trần Thương sững sờ:

- Anh chọc giận lão nhân gia ngài hồi nào.

Tần Duyệt thở dài:

- Thật vất vả mới được nghỉ ngơi một ngày, trường học lại bắt chúng êm đi ngồi tràng. Nói muốn cử hành nghi thức sính nhiệm giáo sư khách tọa gì đó, còn muốn làm tọa đàm cho các anh

- Thời gian ngủ quý giá của em lại bị các anh chiếm dụng, ai...

Trần Thương bất đắc dĩ nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Duyệt:

- Ngày mai phải đi, mà còn phải ngồi đến sau cùng cho anh.

Tần Duyệt cười hì hì nói:

- Có ban thưởng gì không?

Trần Thương lập tức gật đầu

- Có! Mà còn rất quý giá

Tần Duyệt trừng lớn mắt:

- Là gì vậy?

Trần Thương cười hắc hắc:

- Anh muốn tặng em DNA tổ truyền nhà anh

Tần Duyệt:

- Đi chết đi

...

...

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, là một thời tiết làm màu tốt.

Trương Viễn sớm đã đến cư xá của Trần Thương, nhìn thấy Tần Duyệt thì gật đầu cười, lên tiếng chào.

Anh đã từng gặp Tần Duyệt.

Một đoàn người lái xe chạy tới Hiệp Hòa.

Trương Viễn ôm máy tính, chuẩn bị kỹ càng một cái USB dự phòng, là một người trợ lý xứng chức.

Đến hội trường, Tần Duyệt tự giác tách ra với Trần Thương, tiến vào hàng ngũ học sinh, nhìn Trần Thương được nhân viên công tác lễ phép dẫn vào.

Mà mình thì phải đi theo đội ngũ học sinh xếp hàng đi vào, tràn đầy căm phẫn bất bình

8 giờ 30 phút, nghi thức trao giải chính thức bắt đầu.

Thật ra Hiệp Hòa có một đoạn thời gian rất dài “Cộng kiến” với Thanh Hoa.

Viện y học Hiệp Hòa rất hi vọng hợp tác với Thanh Hoa, cùng xây dựng ngành học nhất lưu trong nước.

Mà đại đa số thầy giáo già của Hiệp Hòa thì đều duy trì, bởi vì một khi hợp tác với Thanh Hoa, cái này mang ý nghĩa có rất nhiều quỹ ngân sách và vị trí chuyển bác, thậm chí cơ hội nghiên cứu khoa học cũng càng nhiều.

Thế nhưng hệ thống vệ sinh cũng không hi vọng Hiệp Hòa hợp vào Thanh Hoa, bởi vì Hiệp Hòa là một trường đại học cấp dưới duy nhất lệ thuộc trực tiếp Vệ Kiện ủy.

Thế nhưng, trước mắt Hiệp Hòa đã hợp tác với Thanh Hoa, cho dù là chứng nhận tốt nghiệp cũng đóng dấu có biểu tượng Thanh Hoa.

Vì vậy, thật ra bản thân hai học giáo càng phải hợp tác.

Nghi thức trao giải hôm nay, phó hiệu trưởng Thanh Hoa - Hách Quân cũng tự thân trình diện.

Hách Quân cũng là người trước đây đưa ra lý niệm Thanh Hoa và Hiệp Hòa “Môn đăng hộ đối, cùng chung chí hướng”.

Nghi thức trao giải rất nhanh bắt đầu, Lý Khải với tư cách viện trưởng Hiệp Hòa tự mình lên trao giải.

Lần này trao giải nhân viên có sáu người, bốn nhân viên y tế, hai tổng giám đốc của y dược xí nghiệp.

Đây đều là những người có hợp tác với Hiệp Hòa, mà giáo sư khách tọa cũng là vì tăng cường kết nối song phương, cho vinh dự ban phát danh hiệu.

Nghi thức rất long trọng, Trần Thương với tư cách trẻ tuổi, soái khí, tóc rậm rạp nhất trên đài, tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong nghi thức trao giải lần này, mà camera dưới đài cũng cho Trần Thương đầy đủ ống kính.

Đối mặt truyền thông, hiện tại Trần Thương đã sớm không quan tâm hơn thua.

Lý Khải nhìn Trần Thương, cũng cười nắm tay.

Nhưng đối với học sinh Hiệp Hòa thì sáu giáo sư hôm nay cũng nhiều hơn mấy phần chờ mong.

Họ quan tâm hơn chính là, những giáo sư này có thể mang đến cho họ lý niệm và ý nghĩ gì đó mới.

Vì vậy, bình thường giáo sư khách tọa đến Hiệp Hòa tọa đàm thì áp lực đều tương đối lớn.

Nhưng mọi người đang ngồi ở đây đều rất chờ mong Trần Thương.

Bởi vì lần trước, Trần Thương huấn luyện công tác tuyến tụy chính là được diễn ra ở hội trường Hiệp Hòa.

Lúc ấy, học sinh tham gia cũng rất nhiều.

Hôm nay mọi người đối với buổi tọa đàm của các giáo sư cũng rất trông mong

Buổi sáng là hai vị xí nghiệp gia, họ đều là học sinh đã tốt nghiệp của Hiệp Hòa, nhưng sau này phát triển xí nghiệp, đi lên một con đường cong cứu quốc.

Hiện tại cũng là công thành danh toại, quay về trường học cũ.

Thành lập học bổng tương quan và đạt thành quan hệ hợp tác với trường học, đồng thời mời các học sinh sau khi tốt nghiệp thì vào xí nghiệp làm việc.

Nhưng so sánh những cái này, đại đa số học sinh Hiệp Hòa muốn trở thành bác sĩ.

Đợi đến diễn thuyết phẫu thuật chuyên nghiệp bắt đầu, mọi người trở nên say sưa ngon lành.

Đáng tiếc, thời gian buổi sáng quá ngắn ngủi.

Hơn bốn giờ chiều, Trần Thương lên đài

Bởi vì trước đó đã có ba chuyên gia diễn thuyết học thuật, mọi người lập tức chờ mong giá trị đề cao đến một cái đỉnh phong

Nếu như Trần Thương nói không ra gì đó quả nổi trội, đoán chừng chính là một mảnh không hài lòng.

Trần Thương chậm chạp lên đài, mà Trương Viễn thì trợ giúp mở ra Powerpoint.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người trong hội trường, Trần Thương cúi đầu cười với mọi người một cái nói.

- Rất vinh hạnh, có thể trở thành giáo sư khách tọa của Hiệp Hòa, bởi vì nơi này vẫn luôn là trường đại học mà tôi tha thiết ước mơ

- Thật ra, trước đây tôi đặc biệt ao ước có thể đến Hiệp Hòa như các vị, mà có thể tới đây, đều là học sinh ưu tú nhất cả nước, các vị điểm số cao như vậy lại tới đây, chọn lựa trở thành bác sĩ, cái này nói rõ các vị đối sự nghiệp y học là ôm lấy khát khao.

- Ở đây có rất nhiều người, nội ngoại phụ nhi đều có, tôi muốn nói một vài thứ có trợ giúp đối với tất cả mọi người.

- Tôi suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra được nội dung hôm nay.

Trong lúc nhất thời, mọi người phía dưới, bao gồm các giáo sư chuyên gia đều tò mò.

Trần Thương muốn nói cái gì?

Chỉ thấy Trần Thương ấn mở Powerpoint, lập tức trên màn hình xuất hiện mấy chữ lớn bắt mắt

Lập tức tất cả mọi người trừng to mắt, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi

- Pen kẹp kim… của tôi?

Lập tức, phía dưới nổ tung

Cái tên này thực sự là quá quỷ dị.

Sao có thể nghĩ đến cái tên như vậy?

Pen kẹp kim có cái gì để nói.

Cả mấy người Lý Khải và Vương Thông cũng là một mặt xấu hổ.

Rốt cuộc Trần Thương muốn làm gì?

Trong hồ lô anh ta đến cùng có chứa cái gì?

Bình Luận (0)
Comment