Vốn Trần Thương cho rằng mình đã thấy rồi.
Thế nhưng...
Anh phát hiện bản thân quá ngây thơ.
Còn đánh giá thấp tính đa dạng của nhân tài, không biết có thứ video gọi là Bilibili, họ lại sửa đổi thu hình mình đứng tọa đàm trên đài hôm qua
Rút âm thanh giảng bài của mình ra, dựa theo nhạc từ khúc giao phó cho linh hồn hôm qua
Khoan hãy nói, còn không có chút cảm giác kỳ lạ nào
Mà tiêu đề còn viết là “Học bá chính xác mở ra phương thức —— pen kẹp kim của tôi, giáo sư khách tọa trẻ tuổi nhất ở viện y học Hiệp Hòa tiến hành một lần tọa đàm”.
Mà giáo sư Trần Thương cũng thành công lên top tìm kiếm
Điều này làm Trần Thương lo sợ bất an cả buổi sáng, thậm chí còn hơi chờ mong.
Sẽ có săn tìm ngôi sao nào coi trọng mình không nhỉ
Vào buổi sáng, Tề Hướng Chính giải trí Tượng Chinh gọi điện thoại tới.
- Giáo sư Trần, chúc mừng nhé, trở thành giáo sư Hiệp Hòa.
Tề Hướng Chính vừa cười vừa nói đi thẳng vào vấn đề.
Không thể không nói, Tề Hướng Chính thật là cực kỳ chú ý tới Trần Thương.
Ngay cả chuyện Trần Thương xuất ngoại đi bình chọn hội trưởng, sau khi Tề Hướng Chính biết rõ, còn tự thân đánh Tề Sâm biểu thị chúc mừng một trận.
Đối với Tề Sâm này cũng không thể làm gì.
Trần Thương cười nói:
- Tổng giám đốc Tề có chuyện gì?
Tề Hướng Chính trực tiếp nói:
- Video đã quay xong, không biết khi nào giáo sư Trần có thời gian, tới xem một chút?
Trần Thương nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Quảng cáo công ích Vệ Kiện ủy lần trước đã kết nối với giải trí Tượng Chinh rồi, tiến hành quay phim.
Còn về chuyện tuyển diễn viên, người họ lựa chọn là Hoàng Bột tiểu thị dân càng đặc chất.
Mắt thấy sắp đến ngày của Mẹ, họ cũng thuận lợi quay xong rồi.
Trần Thương vội vàng nói:
- Anh trực tiếp gửi qua đi, tôi xem một chút.
Tề Hướng Chính gật đầu:
- Không vấn đề! Có gì không hài lòng cậu cứ nói, chúng tôi làm lại nhé.
Có điều Tề Hướng Chính vì phim này thật sự là tốn không ít công phu, trước sau còn đầu tư vào đó không ít tiền.
Cũng chỉ để làm cái quảng cáo công ích này tốt.
Tề Hướng Chính gửi video qua xong.
Trần Thương nhìn kỹ, video không dài, chỉ có khoảng 5 phút, thế nhưng rất có cảm giác, thậm chí diễn kỹ Hoàng Bột cũng trong tuyến, một thân đồng phục học sinh video hình ảnh với mẹ, trực tiếp hoàn nguyên ấn tượng đầu tiên Trần Thương thấy La Minh ở chỗ tàu điện ngầm.
Trên cơ bản cố sự cũng hoàn toàn phù hợp với La Minh.
Video không dài, dù Trần Thương đã sớm biết kết quả thế nào, thế nhưng xem hết, cảm xúc y nguyên vẫn ngàn vạn.
Lúc video kết thúc, là một đoạn văn bản.
Những này đều là Trần Thương viết.
Rất hài lòng
Không thể không nói, vẫn nên để nhân sĩ chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp.
Trần Thương gửi cái tin tức cho Tề Hướng Chính, biểu thị rất hài lòng
Sau đó đứng dậy đi kiểm tra phòng.
Tình huống của Vu Uyển đã dần chuyển tốt, điều này làm Trần Thương và bác sĩ khác đều rất hài lòng.
Vu Uyển thấy Trần Thương thì kích động nước mắt chảy ròng.
Bởi vì từ hôm nay, cuối cùng cô cũng phá vỡ vòng đếm ngược cả đời, bắt đầu một ngày mới tinh.
- Cám ơn anh, Bác sĩ Trần
Vu Uyển tế không biết nên nói gì.
Có đôi khi, cảm ơn rất trân quý, cô hội tụ tất cả cảm kích, Vu Uyển nói không nên lời nào khác, thế nhưng trong lòng không ngừng thề:
“Chờ sau khi mình ra viện, chắc chắn phải quý trọng tương lai thật tốt đẹp sau này.”
Có lẽ đại đa số người thấy chỉ là một ngày bình tường, nhưng đối với Vu Uyển thực sự là vô số cố gắng đổi lấy.
Minh tinh bóng rổ Điền Chính Khải so với tình huống của Vu Uyển càng thêm không tệ, vốn là phẫu thuật thay thế động mạch chủ ngực, hiện tại anh đã tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng...
Cả người lại đặc biệt im lặng.
Từ chết đến sống, anh cảm giác chính là may mắn không gì sánh được.
Thế nhưng...
Mình có lẽ cũng không còn thể nào bước lên sân khấu kia.
Sân khấu trên thế vận hội Olympic, có lẽ từ nay anh đã thuộc về khán đài rồi.
Từ đây, anh cũng không tiếp tục là một vận động viên bóng rổ.
Thân thể của anh, cũng không cho phép anh tiếp tục nữa.
Có điều dù vậy, anh đã rất cảm kích, bởi vì ít anh vẫn còn sống
Sống quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Khoảng thời gian này, Điền Chính Khải cũng bắt đầu tiếp xúc và hiểu rõ Marfan, cuối cùng anh cũng ý thức được chỗ đáng sợ của căn bệnh, cho dù là anh, cũng phải tiếp tục hoàn thành hai kỳ phẫu thuật ở giai đoạn sau.
...
...
Toàn bộ hai người bệnh phẫu thuật thành công, cái này đối với đoàn đội thành lập không lâu, là cổ vũ cực lớn.
Cũng cho Trần Thương lòng tin đầy đủ
Mà gần đây Mạnh Hi cũng rất lo lắng bất an
Vốn là đến Tâm ngoại khoa học tập, thế nhưng sau khi tới, Lưu Toàn vừa giới thiệu cho mọi người, nói đây là giáo sư Trần.
Lần này tốt rồi
Cô nháy mắt cảm giác ánh nhìn từ người khác hơi quái dị.
Họ bắt đầu mở miệng gọi một tiếng “chủ nhiệm Mạnh”.
Có rất người, vào lúc biết được Mạnh Hi muốn học kỹ thuật bắc cầu động mạch vành, từng người tự thân gọi Mạnh Hi tiến vào phòng phẫu thuật rồi dạy cô từng chữ
Điều này làm Mạnh Hi rất không thích ứng nổi
Hơi... Cảm giác là lạ.
Nói không ra.
Khi vừa bắt đầu, Mạnh Hi thật hơi khẩn trương bất an.
Thế nhưng dần dần, cô ngày càng thấy thoải mái...
Không cần kiểm tra phòng, không có áp lực nghiệp vụ, không bị chủ nhiệm răn dạy, đồng sự xung quanh cũng ở chung tốt, mỗi ngày phẫu thuật có người dạy, mỗi ngày ăn cơm có người mời khách...
Cảm giác đỉnh phong cả đời nhận đến, còn có gì không hài lòng nữa chứ?
Thì ra bồi dưỡng là một chuyện thoải mái như thế
Thế là, giáo sư Mạnh phía dưới sự che âm của học sinh, bắt đầu không biết xấu hổ không có kiếp sống bồi dưỡng nóng nảy
Có điều so với giáo sư Mạnh, thời gian của Cát Hoài, có thể nói là một ngày bằng một năm
Khi Lưu Toàn giới thiệu Cát Hoài, nói:
- Bác sĩ Cát tranh tài nối lại mạch máu với giáo sư Trần, còn hơn giáo sư Trần một giây đồng hồ đó
Tin tức này công bố ra, ánh mắt người xung quanh nhìn Cát Hoài đều là sùng bái
Tựa như đang đối đãi với “cường giả” vậy
Tràn đầy tôn kính
Thế nhưng, loại tôn kính này lại làm cho Cát Hoài ăn ngủ không yên, cả ngày ăn không ngon ngủ không ngon, cả người còn gầy mấy cân.
Trong lòng phàn nàn Trần Thương nhiều hơn mấy phần.
Thế nhưng...
Anh đương nhiên không dám nói, thật ra Trần Thương không phải là bản của mình, chẳng qua là tình địch của mình thôi
Đáng tiếc.
Anh không dám nói.
Cát Hoài khắc sâu biết được, nơi này là đại bản doanh của Trần Thương
Ở chỗ này nói Trần Thương không tốt, rất rõ ràng là một hành vi không lý trí, không khác gì muốn chết.
Cát Hoài nhìn thoáng qua chủ nhiệm Mạnh ngồi đằng kia bị một chủ nhiệm nói ca bệnh, trong lòng hơi chua.
Anh cảm thấy lần này đi ra, tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm.
Ngay lúc này, đột nhiên một hồi âm thanh vang lên bên tai.
- Bác sĩ Cát, chúng ta so đấu khâu lại một lần không?
Một y bác sĩ trưởng tuổi trẻ chợt mặt mũi đầy hưng phấn nhìn Cát Hoài.
Lời này vừa nói, xung quanh lập tức lại náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Cát Hoài:
- Đúng, tôi còn chưa được nhìn bản lĩnh thật của bác sĩ Cát
- Đúng đấy, có thể phân cao thấp với giáo sư Trần, bác sĩ Cát chắc chắn là có bản lĩnh thật sự
Lúc này, trong lòng Cát Hoài cũng thật luống cuống
Bản lĩnh thật sự cái rắm đấy.