Trương Viễn với tư cách là trợ lý của Trần Thương, hôm nay cũng là trao dồi thêm kiến thức, bên trong vòng tròn các giáo sư đứng đầu, trong lòng hơi lo lắng bất an.
Trần Thương cầm thư mời và chứng chỉ trong tay, nhìn hiệu trưởng đại học Thanh Hoa trò chuyện vui vẻ với đại thần, trong lòng rất phấn khích.
Nhân viên phục vụ đưa tới một ly cà phê, Trương Viễn lập tức ngồi thẳng người, để cho người ta rằng mình cũng là một giáo sư.
Trong buổi tiệc có rất nhiều giáo sư ngồi nói chuyện với nhau.
Khoảng 10 giờ, buổi tiệc kết thúc.
Trần Thương đích thân đưa Trương Viễn về đến nhà, sau đó đó mới đưa Tần Duyệt về nhà.
Vừa mới đến cửa chính, Tần Duyệt đã nhìn chằm chằm Trần Thương, nói nhỏ:
- Trần Thương, em muốn cho anh biết một chuyện
Trần Thương đổi dép lê, thấy Tần Duyệt thần bí như vậy cũng rất tò mò:
- Em mang thai à?
Tần Duyệt lắc đầu:
- Không có, là chuyện có liên quan tới chúng ta
Trần Thương sững sờ, lập tức chăm chú nhìn Tần Duyệt:
- Vấn đề của anh có thể làm em mang thai không? Em cũng điều tra?
Tần Duyệt nhếch mép cười với Trần Thương
- Ai, không phải chuyện con cái, mà là chuyện khác
Tần Duyệt tức giận ngồi ở trên ghế sô pha:
- Anh có phát hiện khi đi với em, anh càng ngày càng may mắn hay không?
Trần Thương nghe xong thì đứng lên cái cân, xem số cân của mình, lập tức hít vào một hơi:
- Aizz? Em đừng nói nữa, anh mập lên ba ký rồi
Tần Duyệt tức giận nhéo lỗ tai Trần Thương:
- Anh ngồi xuống
Trần Thương ngoan ngoãn nghe theo, hai tay ôm lên đầu.
Tần Duyệt nhìn dáng vẻ lúc này của Trần Thương, dở khóc dở cười, bất đắc dĩ bật cười.
- Aizz nha, chồng có phát hiện hay không, anh đi với em thì mọi chuyện đều trở nên thuận lợi hay không?
Tần Duyệt kéo Trần Thương ngồi xuống bên cạnh nói.
Trần Thương cười cười, sờ lên tóc Tần Duyệt:
- Phát hiện! Đã sớm phát hiện, nhà ta có một người luôn mang lại may mắn cho chồng.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức vui vẻ ra mặt, mắt to nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Thật không?
Trần Thương gật đầu, nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là thật
Tần Duyệt nở nụ cười.
Nhu cầu cảm xúc thật sự là rất cần thiết, cùng với Trần Thương, Tần Duyệt vẫn luôn cố gắng, mặc dù không phải chứng minh mình không phụ thuộc, thế nhưng cũng không trở thành một cái gì vướng víu Trần Thương.
Nhưng nghe thấy Trần Thương nói như vậy, dù biết rõ chỉ lời an ủi, thế nhưng Tần Duyệt cũng rất vui vẻ.
Trần Thương nằm ở trên giường, nhìn hệ thống nhắc nhở.
【 Đinh! Chúc mừng Trần Thương, đã thành công hoàn thành buổi tọa đàm, dẫn dắt học sinh rất tốt, đã ảnh hưởng rất tích cực, hiệu quả rõ rệt, được ban thưởng: Kỹ năng nối lại mạch máu –mạch máu nhân tạo. 】
Sau khi nhe được nhắc nhở của hệ thống, Trần Thương đã yên lặng nhắm mắt lại, tận hưởng giấc ngủ ngon sau một ngày làm việc.
Tần Duyệt thấy thế, cho rằng hôm nay Trần Thương rất mệt nên cũng không quấy rầy Trần Thương, quay người hôn lên trán Trần Thương một cái, nói tiếng chúc ngủ ngon rồi đi ngủ.
Mà Trần Thương nhìn kỹ xảo nối lại mạch máu - mạch máu nhân tạo, giống như lúc trước đây lấy được khoang phình xử lý kỹ xảo sai lệch không lớn
Nếu nói như vậy... Có thể làm tốt
Nhắm mắt lại, Trần Thương bắt đầu không ngừng suy nghĩ.
...
...
Mỗi ngày buổi sáng ánh nắng chiếu vào phòng, mở mắt ra, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của bữa sáng, chào đón một ngày tốt đẹp.
Xuống giường đi rửa mặt, ăn sáng xong, Trần Thương đi theo Tần Duyệt đến công viên để phơi nắng, buổi trưa đi ăn lẩu.
Có lần Trần Thương nghi ngờ rằng nồi lẩu có chất gây nghiện, mà Tần Duyệt chính là một kẻ nghiện.
Sau khi ăn uống no say, Tần Duyệt đột nhiên nở nụ cười:
- Em cho anh xem cái này.
Trần Thương sững sờ:
- Cái gì vậy?
Tần Duyệt cười nói:
- Có người sửa đổi bài giảng hôm qua của anh, còn cover 【 pen kẹp kim của tôi 】thành bài hát, còn đưa những tư duy của anh vào bài hát, để em mở cho anh nghe một chút?
Trần Thương nghe xong, lập tức nổi hứng tò mò:
- Cho anh xem một chút, nghe chút thử xem.
Không bao lâu, Trần Thương đã kết nối, lập tức nhìn thấy mấy cái MV y học mà học sinh làm.
Cái tên vẫn chính là “pen kẹp kim của tôi”.
m nhạc rất thư giãn tạo nên sự thích ý, mặc dù nói là MV, thế nhưng chỉ là những hình ảnh dùng điện thoại chụp, mấy cái hình ảnh này học sinh cầm pen kẹp kim tại khâu lại da nhân tạo, mạch máu nhân tạo...
Mấu chốt nhất là bài hát này từ rất hay làm cho người khác nhập tâm vào từng lời hát
Trong từng ca từ, chải vuốt tri thức một cách nhẹ nhàng.
Đưa nội dung Trần Thương nói hôm qua vào trong bài hát, từng lời ca rất mượt mà.
Trần Thương bất đắc dĩ khen ngợi:
- Thật là lợi hại
Sau đó hai người nhìn nhau, cũng không để ý, Trần Thương cảm thấy chuyện này không phải là chuyện gì xấu, ngược lại là một chuyện rất tốt.
Lan truyền rộng rãi, mới có thể giúp càng nhiều người.
Mà đối phương rất tôn trọng Trần Thương, bắt đầu đã nói cảm ơn giáo sư Trần Thương, vì Trần Thương đã chia sẻ nội dung rất hay nên video mới được chia sẽ rộng rãi như vậy, chưa lấy bản quyền, không dùng cho mục đích mua bán gì cả.
Nói trắng ra, đây chỉ là một video giải trí thôi.
...
...
Lúc xế chiều, hai người đi siêu thị mua sắm một chút vật dụng hằng ngày.
Cảm giác cứ bình yên như thường ngày, thế nhưng lại tỏ ra một vẻ rất thư thái hài lòng.
là lựa chọn mua giấy vệ sinh thế nhưng hai người phải tranh luận với nhau loại nào tốt, mềm mại và sử dụng thoải mái.
Lần này, hai người tính tiền ở quây, Trần Thương chuẩn bị mua vài cái “áo mưa”, Tần Duyệt đứng kế bên Trần Thương nói nhỏ vào tai:
- Không cần mua
Trần Thương sững sờ
Tần Duyệt đỏ mặt một lúc:
- Chúng ta muốn có em bé mà.
Sau khi Trần Thương nghe xong, lập tức trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp.
Có chút kích động, cũng hơi khẩn trương.
Đến mức lúc tính tiền, mồ hôi trên ngón tay không thể mở vân tay điện thoại được để thanh toán tiền.
Lời nói của Tần Duyệt làm cho Trần Thương cần hơi thời gian suy nghĩ và giảm sốc.
Một đêm, có nhiều chuyện xảy ra...
Ngày hôm sau, Trần Thương vừa tới bệnh viện, y tá Trình Di cười chạy tới:
- Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần đã trở thành người nổi tiếng rồi nha
Trần Thương sững sờ:
- Người nổi tiếng? Y tá Trình có ý gì?
Trình Di cười nói:
- Bác sĩ Trần mở Weibo lên xem thì sẽ biết.
Trần Thương lập tức xấu hổ cười:
- Tôi không có Weibo.
Trình Di bất ngờ, đưa điện thoại cho Trần Thương:
- Anh lên tìm kiếm tin nóng đi
Trần Thương sững sờ:
- Tìm kiếm tin nóng?
Mặc dù Trần Thương không dùng Weibo, thế nhưng biết rõ tìm kiếm tin nóng chỉ có những tin tức của người nổi tiếng.
Từ trước tới giờ, chưa từng biết một vai quần chúng là như thế nào.
Tôi... chẳng lẽ tôi là người nổi tiếng đã bị che đậy từ lâu hay à?
Nghĩ tới đây, Trần Thương tìm kiếm tin nóng, quả nhiên nhìn thấy tên của mình.
Top mười
Trần Thương “Pen kẹp kim của tôi”
Trần Thương lập tức bất ngờ.
Trần Thương nhìn Trình Di với một đôi mắt đầy tự hào, Trần Thương hơi không tin vào mắt mình, cứ ngỡ đang mơ lấy tay sờ lên mặt, cũng không tìm được bút.
- Tôi có phải là nên cho người ta xin chứ ký?
Trần Thương nói rất nghiêm túc.
Trần Thương cảm thấy, chỉ có như vậy mới xứng với xếp hạng thứ mười đó của anh
Trần Thương làm cho Trình Di tức cười.
- Y tá Trình, cô mau xem video