Trong phòng phẫu thuật cực kỳ yên tĩnh
Tất cả mọi người ai nấy cũng tràn đầy kích động nhìn Trần Thương, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt
Thân là viện trưởng, lúc này Ngô Đồng Phủ cũng không kiềm chế được, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần à! Cậu... Cậu... Cậu sáng tạo ra...
Ngô Đồng Phủ còn chưa kịp nói xong, Trần Thương đã bất đắc dĩ nhíu mày nhìn thoáng qua.
- Đóng bụng
Một câu làm cho Ngô Đồng Phủ á khẩu không trả lời được.
Người anh em, cậu vừa sáng lập ra lịch sử, vừa phá vỡ ghi chép, lại chẳng chút kích động nào à? Cũng không có chút cảm xúc nào à?
Rất xin lỗi
Trần Thương dùng hành động nói cho anh biết: Không có
Lập tức, Ngô Đồng Phủ cảm giác mặt mình đỏ hồng, nhiệt độ giống như ở 41 độ, làm anh đang vô cùng xấu hổ.
Cái này cũng quá... Quá cái kia rồi?
Trần Thương nhìn thoáng qua những người khác trong phòng phẫu thuật, thản nhiên nói đến:
- Trước khi phẫu thuật kết thúc, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chắc chắn phải học được bình tĩnh.
Hai người Từ Tử Minh Hà Chí Khiêm nhìn thoáng qua viện trưởng Ngô đang đỏ mặt, vội vàng gật đầu:
- Đúng! Đúng! Đúng
- Đúng! Đúng! Đúng
Sau khi đóng bụng, vẫn như cũ là do chính Trần Thương làm, dụng tâm làm mỗi một ca phẫu thuật, xử lý thật tốt mỗi một chi tiết nhỏ.
Y tá trưởng hơi bận tâm nhìn thoáng qua viện trưởng Ngô, muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì.
Nhân viên công tác của khoa y tế, khoa truyền máu và khoa chẩn đoán hình ảnh mấy khác ở chỗ này, hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được kiêng kị.
Sau này, gặp Trần Thương chắc chắn phải nói chuyện thật tốt, không thể sĩ diện
Đây chính là một lang diệt (*) dám nhiều lần không nể mặt mũi ngay trước mặt răn dạy viện trưởng Ngô trên bàn phẫu thuật
(*) Lang diệt là một cái mạng lưới dùng từ, là “Ngoan nhân” thăng cấp bản, biểu thị tàn nhẫn so với ngoan nhân không chỉ một điểm hai điểm, hơn nữa còn hoành.
Quá hung tàn
Có điều, dù vậy Ngô Đồng Phủ cũng không tức giận chút nào.
Ngoại trừ hơi xấu hổ ngoài ý muốn, trong lòng lại càng thêm hưng phấn
Anh không ngờ Trần Thương lại không chút rung động nào như thế
Anh ấy mới 28 tuổi đó
Chính là một độ tuổi trẻ khinh cuồng phong nhã hào hoa.
Thế nhưng, sau khi đạt đến thành tích như vậy, lại có thể duy trì bình thản như vậy.
Nghĩ tới đây, chẳng những Ngô Đồng Phủ không câu oán hận nào, ngược lại trong lòng còn nhiều hơn mấy phần vui vẻ.
Đối với phê bình của Trần Thương, nói thật, trong lòng Ngô Đồng Phủ cũng vẫn hơi bất đắc dĩ, không ngờ thằng nhóc này trên bàn phẫu thuật lại trở mặt không nhận người.
Một tiểu tử ngày thường rất tốt rất hiền hòa có lễ phép, thuật không ngờ lên bàn phẫu lại nghiêm khắc như thế?
Có điều ngẫm lại cũng đúng, chính là yêu cầu nghiêm khắc kiểu này, có lẽ mới để cho Trần Thương liên tục đề cao?
Không chỉ yêu cầu nghiêm ngặt đối với mình, mà yêu cầu đối với đoàn đội của mình cũng rất nghiêm ngặt.
Ngô Đồng Phủ nhìn hai “Tay sai” Hà Chí Khiêm và Từ Tử Minh một chút, ngẫm lại cũng cảm thấy tức giận, từng người các cậu, cái rắm cũng không dám thả, tiền đồ đâu
- Bắt ngoéo
Giọng của Trần Thương vang lên trong nháy mắt đó.
Ngô Đồng Phủ vội vàng động tay theo bản năng, trong lòng xiết chặt, vừa mới thất thần, Trần Thương sẽ không lại phê bình mình chứ?
- A nha! Thật không tiện, vâng, vâng
Ngô Đồng Phủ vội vàng nói xin lỗi, muốn ngăn chặn miệng Trần Thương lại.
Thế nhưng...
Đột nhiên anh phát hiện, mình đã đứng ở hơn nửa mét, lưỡi móc kéo cái cọng lông gì?
Đám người Từ Tử Minh Hà Chí Khiêm xung quanh thấy thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên kịp phản ứng: Không tệ, không tệ, đều học xong cướp đáp
Đây là “hội chứng phê bình của Trần Thương” điển hình rồi
Ở đây, bao gồm Lý Bảo Sơn, Hà Chí Khiêm, Từ Tử Minh, Mạnh Hi đều từng bị loại bệnh này
Không ngờ, loại bệnh này truyền nhiễm nhanh như vậy, viện trưởng Ngô mới một ca phẫu thuật đã bị “Lây nhiễm” rồi
Trong lúc nhất thời, mọi người bất đắc dĩ nín cười, vừa khoanh tay đứng nhìn Hà Chí Khiêm cảm giác mặt mình kìm nén đến hơi khó chịu.
Y tá trưởng phẫu thuật trong phòng bất đắc dĩ che mặt thở dài, một màn này của viện trưởng Ngô truyền đi sẽ mất mặt cỡ nào nha.
Ở hình ảnh khác, nhân viên công tác các khoa y tế vội vàng tỉnh bơ xoay người sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.
Trần Thương cũng giật mình nhìn thoáng qua Ngô Đồng Phủ:
- Cái này... viện trưởng Ngô, tôi không phải gọi anh, tôi là đang nói chuyện với chủ nhiệm Từ.
Lúc đầu, Ngô Đồng Phủ cho rằng anh không nói tôi không nói cứ như vậy đã quên đi. Thế nhưng không ngờ, Trần Thương còn chỉ thẳng ra.
Mặt mo lập tức không chỗ để, quay người nhìn Hà Chí Khiêm đứng vừa run bả vai, Ngô Đồng Phủ hít sâu một cái, nhẹ gật đầu với Hà Chí Khiêm
Hảo tiểu tử... Có gan
Dám chế giễu à?
Bản thân viện trưởng Ngô đang lo không tìm được chỗ để phát tiết lửa giận.
Híp mắt nhìn Hà Chí Khiêm nửa ngày.
Mà Hà Chí Khiêm biểu lộ cũng là từ hưng phấn đến xấu hổ đến im lặng lại đến sợ hãi liên tục lan tràn vừa vặn chỉ dùng 3 giây.
Vết thương khâu lại dài một mét đều phải cần chút thời gian.
Người bệnh phẫu thuật rất thuận lợi, thế nhưng đây cũng không nghĩa là phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công.
Khỏi cần phải nói, chỉ nói vết thương.
Dù sao mặt ngoài vết thương khi phẫu thuật thay thế toàn bộ động mạch chủ ngực - bụng lớn, phẫu thuật cắt đứt cung sườn gây nên lồng ngực phá hư, rạch phần bụng ra, cơ hoành bị tổn thương cho nên ảnh hưởng thở bụng.
Hơn nữa, trong khi thuật, bởi vì một phổi thông khí, phẫu thuật thời gian dài, thao tác trong thuật đưa tới phổi trái dồn nén, hậu phẫu dễ dàng xuất hiện hạ oxy máu, thông thường máy hô hấp phụ trợ kéo dài thời gian, tràn khí màng phổi, lồng ngực tích dịch, phổi giãn nở không được đầy đủ các loại, bởi vậy, khôi phục hậu phẫu và trông nom cũng cực kỳ quan trọng.
Người bệnh được đưa đến phòng giám sát.
Khi rời đi, Trần Thương liên tục căn dặn.
Nhìn người bệnh được đưa tới phòng giám sát, cuối cùng Trần Thương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngô Đồng Phủ thấy thế, chuẩn bị đi lên nói với Trần Thương, thế nhưng bởi vì sợ, sợ Trần Thương nói mình...
Cái này xấu hổ cỡ nào, nghĩ tới đây, Ngô Đồng Phủ im lặng.
Trần Thương nhìn Ngô Đồng Phủ, cười nói:
- Viện trưởng Ngô, khổ cực rồi.
Ngô Đồng Phủ nhìn khiêm tốn nho nhã nụ cười của Trần Thương, lập tức sửng sốt một chút.
Tiểu tử này... Là tinh thần phân liệt à? Mới vừa nói tôi vô cùng xấu hổ...
Cho rằng an ủi tôi hai câu là được rồi à?
Tôi thế nhưng viện trưởng nha, có tính tình đây.
Có điều, suy nghĩ một chút, lão Ngô cảm thấy, chính mình so đo với một tiểu tử nhiều như vậy làm gì?
- Tiểu Trần à, hôm nay cậu cũng thật là lợi hại! Vừa rồi cậu phẫu thuật, còn sáng tạo ra lịch sử đấy
- Tốc độ khâu lại này của cậu là nhanh nhất tôi từng gặp nha
- Cậu sửa chữa động mạch gian sườn, thay thế nơi đó, lại chỉ dùng 15 phút, so với Tiêu Triết Hải 18 phút đỉnh cao cả nước còn tiết kiệm được 3 phút
- Tiểu Trần, không... Sau này nha, tôi phải gọi cậu là giáo sư Trần, bằng không người khác nghe thấy không tốt lắm
- Cậu biết không? Ca phẫu thuật hôm nay này là sáng tạo ra lịch sử đó
Ngô Đồng Phủ vẫn còn hơi hưng phấn
Dù sao nơi này là bệnh viện trung tâm Cấp cứu thủ đô, còn Ngô Đồng Phủ anh là viện trưởng.
Nơi này xảy ra một chuyện quang vinh như vậy, anh có thể không vui vẻ?
Trong lúc nhất thời, Ngô Đồng Phủ nhìn Trần Thương, dạt dào vui vẻ.
Trần Thương sửng sốt một chút, im lặng chỉ chốc lát, thản nhiên nói câu:
- A...
Một chữ “A” làm Ngô Đồng Phủ đang chứa chan nhiệt huyết như bị rót một chậu nitơ lỏng
Nước lạnh cũng không đủ hình dung hết tâm trạng của anh lúc này.
Lạnh thấu
Cậu lại không thể có chút phản ứng à?
Vào lúc này, Trần Thương khẽ nhíu mày, nhìn Từ Tử Minh bên cạnh:
- Nhớ kỹ copy video cho tôi, tôi xem một chút sai lầm chỗ nào, lại cần tới 15 phút...
Một câu, làm cho mọi người lập tức đều im lặng...