Ngô Đồng Phủ rời khỏi phòng phẫu thuật thật sớm.
Không phải bởi vì cái gì, mà đơn giản chỉ là thấy đi chung với Trần Thương làm mình giống như dế nhủi vậy.
Hơn nữa mấy chủ nhiệm dưới tay mình không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở thành tay sai của Trần Thương hết rồi.
Đi với họ, Ngô Đồng Phủ luôn cảm giác mình hoàn toàn xa lạ.
Điều này làm Ngô Đồng Phủ có một lần hoài nghi, chẳng lẽ là mình bỏ lâm sàng quá lâu, không hiểu được trình độ hiện đại à?
15 phút, còn cảm thấy chậm?
Anh phải nhanh bao nhiêu nha
Chẳng lẽ... Hiện tại thuật thay thế mạch máu lớn đã có rất nhiều thay đổi so với trước rồi?
Ngô Đồng Phủ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn rất không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy mình phải trò chuyện với Tiêu Triết Hải chuyện này mới được.
Dù sao Tiêu Triết Hải cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này
...
...
Mà lúc này, Trần Thương vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, đã nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
【 Đinh! Chúc mừng anh đã thành công thay thế ngực bụng động mạch chủ động mạch tường kép quái lãnh chúa cấp 90! Nhận được ban thưởng: 1, chỉ nam thay thế động mạch chủ bụng (chưa kích hoạt); 2, đẳng cấp + 1; 3, găng tay khéo léo (tay trái) ! 】
Trần Thương lập tức sửng sốt một chút
Đại ca, hơi quá rồi đó?
Cho mỗi cái găng tay?
Trần Thương thực sự hơi bó tay rồi.
Có điều, khi nhìn thấy chỉ nam thay thế động mạch chủ bụng, trong lòng Trần Thương mới lập tức vui mừng
Đây là thứ trước mắt anh cần nhất.
Bản thân phẫu thuật thay thế động mạch chủ bụng chính là một phân đoạn có độ khó cao nhất trong phẫu thuật thay thế động mạch chủ ngực - bụng.
Nếu có thể có chỉ nam, hoàn toàn chính xác sẽ thuận tiện rất nhiều.
【Chỉ nam thay thế động mạch chủ bụng: Chưa kích hoạt, nhắc nhở: Thông qua việc hoàn thành 100 ca phẫu thuật thay thế động mạch chủ bụng, sẽ có thể thành công kích hoạt chỉ nam! 】
Trần Thương nhìn nhắc nhở, bất đắc dĩ thở dài.
Hệ thống xưa nay sẽ không để mình không làm mà hưởng, làm 100 ca phẫu thuật thay thế động mạch chủ bụng này, thật đã hoàn thiện hết bảy tám phần chỉ nam này rồi.
Nói tóm lại, ban thưởng rất không tệ.
Còn về... Một ban thưởng khác là【 Găng tay khéo léo (tay trái) 】...
Trần Thương thực sự bất lực đến nhổ nước bọt.
Lúc nào thì hệ thống biến thành như vậy?
Ban thưởng mỗi cái găng tay?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn găng tay màu đỏ, khó tránh khỏi nhiều hơn mấy phần im lặng.
【Găng tay khéo léo: sau khi trang bị sẽ giúp tay trái của anh linh hoạt như tay phải. 】
Mẹ nó
Hiểu lầm mày rồi...
Trần Thương nhìn nhắc nhở, hai mắt bất đắc dĩ sáng lên.
Trách không được chỉ có một cái, bởi vì bản thân người ta chính là bị cho tay trái mà.
Để tay trái khéo léo như tay phải?
Đây chính là một trang bị tốt nha.
Tâm trạng Trần Thương lập tức khá hơn.
Tay trái linh hoạt như tay phải, mình có thể làm chút gì đó đâu?
Khi phẫu thuật, hai tay mình còn không phải muốn làm gì thì làm à?
Thuật khâu lại trái phải lẫn nhau?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy tương lai thật có hi vọng, thậm chí thấy như mình mở một lưu phái mới vậy...
Một đoàn người rời khỏi phòng phẫu thuật, bên ngoài đã vội vàng vây tới một đám người.
Không phải người khác, chính là đám người bệnh Marfan kia.
Còn có cha mẹ của Cơ Tuấn.
Cơ Tuấn 31 tuổi, đến nay chưa cưới, mẹ anh là mẹ kế, còn mẹ ruột đã sớm đã qua đời khi anh chưa đến năm tuổi, nguyên nhân cái chết cũng là hội chứng Marfan.
Điều này làm lòng Cơ Tuấn luôn có bóng tối, anh cảm kích mẹ mang cho mình sinh mạng, nhưng mà lại không hi vọng con cái của mình cũng cả đời phải sống trong bóng tối như mình vậy.
Càng không muốn chia sẻ đau đớn như thế cho cô gái mình yêu thích.
Điều kiện gia đình Cơ Tuấn không tệ, mà bản thân anh cũng là một công trình sư rất ưu tú, tốt nghiệp danh giáo, tính cách sáng sủa, tướng mạo cũng rất tốt.
Thế nhưng, từ trước đến giờ không dám đi ưa thích một ai, bởi vì anh không thể hứa với người ta bất cứ thứ gì.
Thấy mọi người vừa đi ra, bố Cơ Tuấn chẳng những không hưng phấn, ngược lại còn biến sắc
Mà mấy người bệnh hội chứng Marfan khác cũng sửng sốt
Chẳng lẽ... Phẫu thuật thất bại?
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên câu nói này.
Bao gồm cả bố của Cơ Tuấn.
Trước đây, mẹ của Cơ Tuấn là thành công phẫu thuật, kết quả không vượt qua giai đoạn nguy hiểm, lúc đó điều kiện phẫu thuật vẫn có hạn, sau phẫu thuật ngày hôm sau tỉnh lại, nửa người bà đã dưới không còn cảm giác, tủy sống thiếu máu thiếu oxy hoại tử, dẫn đến liệt nửa người
Rất nhanh, lại vì nhiễm trùng mà qua đời
Thế nhưng lúc đó thời gian phẫu thuật anh nhớ rất rõ ràng, bởi vì kia là lần đầu trong đời ông cảm giác được, thế nào là một ngày bằng một năm.
Gần năm tiếng
Nhưng bây giờ thì sao?
Hai tiếng đã đi ra...
Kết quả không cần nói cũng biết.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, có rất người thậm chí đã bắt đầu rơi lệ.
Cơ Tuấn giống như trợ giúp họ như anh lớn vậy, lại giống như lão tiền bối.
Mà bây giờ anh rời đi cứ như thế
Loại cảm giác này thật rất để người bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bi thương tràn ngập hết xung quanh.
Đám người Trần Thương đột nhiên sửng sốt.
Tôi còn chưa nói kết quả, sao thành như vậy rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:
- Ai là người nhà Cơ Tuấn?
Một đàn ông trung niên chậm rãi tiến lên, xoa xoa khóe mắt nước mắt, thở dài, chậm rãi tiến lên, có nhiều thứ chung quy vẫn cần phải đi đối mặt:
- Ở đây, là tôi.
Trần Thương gật đầu:
- Cơ Tuấn phẫu thuật rất thành công, hiện tại đã được mang đến phòng giám sát, một tuần gần nhất là giai đoạn nguy hiểm, không thể thăm, vì vậy...
Trần Thương còn chưa nói xong, đàn ông trung niên chấn động mạnh một cái, vội vàng bắt lấy hai tay Trần Thương, tâm trạng kích động lộ rõ trên mặt, hưng phấn hỏi:
- Bác sĩ, anh nói... Anh nói Cơ Tuấn phẫu thuật thành công?
Trần Thương gật đầu:
- Không sai, rất thành công
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy, lập tức một mảnh xôn xao.
Thành công
Anh Tuấn gắng gượng qua rồi
- Bác sĩ, loại phẫu thuật này, không phải cần thời gian rất lâu à?
Một cô bé nhỏ giọng hỏi.
Một người khác trong con mắt người đàn ông từng làm một kỳ phẫu thuật tràn đầy ánh sáng:
- Không sai, là cần rất nhiều thời gian! Thế nhưng... Nếu thời gian càng ngắn, tỉ lệ sinh tồn sẽ càng cao.
- Thế nhưng, loại phẫu thuật này muốn giảm thời gian xuống, độ khó rất lớn...
Theo một câu của người đàn ông, những người xung quanh tựa như lại dấy lên đến kỳ vọng, từng người trợn to hai mắt nhìn Trần Thương.
Tựa như tìm được hi vọng sống tiếp.
Cha của Cơ Tuấn cũng vội vàng gật đầu:
- Cám ơn bác sĩ! Rất cảm ơn anh
Nhìn hai mắt mọi người xung quanh đầy cõi lòng hi vọng, Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Mọi người yên tâm, gần đây bệnh viện chúng tôi sẽ nhanh chóng làm thí nghiệm lâm sàng phẫu thuật thay thế động mạch chủ ngực - bụng, sẽ lựa ra một vài người bệnh phẫu thuật miễn phí.
- Xin mọi người gần đây chú ý trên trang web bệnh viện chúng tôi, tin tức cụ thể chúng tôi sẽ nhanh chóng công bố ra.
Nghe thấy lời Trần Thương nói, tất cả mọi người lập tức bất đắc dĩ kích động lên.
Phẫu thuật... Miễn phí?
Là thật à?
Phải biết rằng chi phí của một ca phẫu thuật thay thế động mạch chủ phải trên dưới 30 vạn, rất nhiều người dù muốn làm phẫu thuật, cũng chẳng có tiền.
Mà bây giờ có một cơ hội lớn như vậy.
Ai lại... nguyện ý bỏ qua chứ?
Có điều, cũng không phải tất cả mọi người đều thiếu chút tiền này, hẳn là nên dành cho những người thật sự cần ngoài kia
Thế nhưng cho dù thế nào, hiện giờ trong ánh mắt họ nhìn Trần Thương giống như thấy được hi vọng vậy.
Khi Trần Thương rời đi cũng bất đắc dĩ cười, với tư cách bác sĩ, có lẽ mang cho người bệnh hi vọng mới là cảm giác thành tựu lớn nhất nha