Nghe xong lời ấy của bà lão, Từ Tử Minh bất đắc dĩ cười cười.
Bà lão thấy thế, bất đắc dĩ nhìn Triệu Đan Yến nói:
- Thấy hai người làm việc bận rộn, tôi tin rằng bình thường hai người rất ít nói chuyện với nhau.
- Giờ tôi cảm thấy, khi cãi nhau, hai người hãy suy nghĩ đặt mình vào người kia xem như thế nào, dù sao hai người là vợ chồng sống cùng nhau, không tránh khỏi những chuyện cãi nhau như thế?
- Cãi nhau cả một đời rồi cũng đến lúc hối hận.
Vào lúc này, trong lòng Triệu Đan Yến cũng mềm lòng, dù sao... Triệu Đan Yến cũng không cho Từ Tử Minh cơ hội giải thích một lần.
Đa số phụ nữ dù làm ngành nghề gì đi nữa, trong lòng của họ lúc nào cũng mềm yếu hơn đàn ông, họ luôn có cảm giác không an toàn nên vì vậy họ thường hay giận hờn, ghen tuông chỉ là họ quá yêu.
Giống như lời của lão bà nói, hai người đều bận rộn, thiếu sự quan tâm, hay thời gian tâm sự cùng nhau, ở họ luôn tồn tại một chút ngăn cách, cho nên mới xảy ra đủ loại hiểu lầm.
- Có phải mọi người cảm thấy sao tôi lại đối xử với ông ấy rất tốt phải không?
Bà ấy tiếp tục hỏi.
Hoàn toàn chính xác, từ đầu đến cuối bà ấy luôn dỗ dành chăm sóc ông ấy rất tốt, rốt bao dung.
Ngay lúc này, bà vừa cười vừa kéo ống quần lên, nói:
- Mọi người xem đây là cái gì?
Mọi người cúi đầu xuống, lập tức sững sờ
Đây là... chân giả
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Một bà lão hơn tám mươi tuổi mang chân giả, chống gậy...
Lúc đầu mọi người cũng không chú ý, dù sao tám mươi tuổi bà lão đi đứng không tiện, chống gậy là rất bình thường.
Bà ấy tiếp tục nói về câu chuyện:
- Cái chân như thế này, từ khi tôi 40 tuổi, bởi vì một lần tai nạn tôi bị tai nạn giao thông nên tôi phải đi chân giả đến bây giờ
- Trước đây tôi là diễn viên múa, đôi chân đối với người vũ đạo như tính mạng của họ, tôi đã sống trong bóng tối suốt mười năm bởi vì đó là sự mất mác quá lớn với tôi.
- Tôi đã nghĩ tới tự sát rất nhiều lần, tôi cảm thấy chính mình không xứng với ông ấy, ông ấy là một người rất có bản lĩnh...
- Thế nhưng bắt đầu từ khi đó, ông ấy nói cho tôi, cả cuộc đời về sau, sẽ là cái chân phải của tôi, tôi muốn đi chỗ nào ông ấy cũng sẽ đi cùng tôi.
- Đến bây giờ đã là bốn mươi năm, ông ấy đi tôi suốt bốn mươi năm qua
Nói đến đây, nước mắt của bà đã lăn xuống má, khóe miệng nổi lên một sự hạnh phúc mỉm cười.
- Sau đó, ông ấy bị nhồi máu não, đi bộ không được như trước, lo lắng chăm sóc không được tôi, cả ngày oán trách chính mình.
- Khi đó tôi nói cho ông ấy biết, quãng đường còn lại, tôi sẽ mang theo ông ấy đi cùng.
- Trong cuộc sống, nào có cái gì oanh liệt, nào có tốt đẹp như vậy, đều là hai người giúp đỡ lẫn nhau cùng đi qua thôi.
Sau khi bà lão nói xong, tất cả mọi người im lặng.
Bà lão mất đi một cái chân, ông lão đã là cái chân phải suốt bốn mươi năm qua.
Đến lúc ông bảy mươi tám tuổi bị nhồi máu não, bà lão luôn ở bên cạnh ông, không rời xa một bước.
Nếu như bạn hỏi họ cái gì là tình yêu, bà ấy sẽ cười nói nào có cái gì tình yêu?
Cái tình cảm của hai người họ chính là tình yêu
Tại sao họ than thở cùng sinh không cùng tử?
Sinh tử xa cách, cùng người thề nguyện.
Đã nắm tay hẹn ước, sánh bước bên nhau đến già
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại trung tâm Cấp cứu vang lên.
Lúc này đã hơn nửa đêm, không ngờ lúc nay mà còn có niệm vụ.
Nhất thời Trần Thương vội vàng đứng lên, quầy y tá cũng vội nhận điện thoại.
- Phố Triều Dương có người bệnh đột nhiên ngã xuống đất ngất đi, yêu cầu kịp thời cứu viện... Người bệnh 24 tuổi, giới tính nữ... Nghi ngờ người bệnh là đột quỵ não
Người bệnh 24 tuổi đột quỵ não?
Cái này cũng thật hiếm thấy
Cúp điện thoại, Trần Thương cũng vội vàng đứng dậy chuẩn bị.
Văn phòng cấp cứu còn có bác sĩ, Trần Thương vốn định đi một mình, thế nhưng Triệu Đan Yến đột nhiên nói:
- Giáo sư Trần, tôi sẽ đi với cậu.
Trần Thương nghĩ lại, cảm thấy có thể thực hiện.
Dù sao bản thân Triệu Đan Yến chính là chuyên gia nội khoa thần kinh, nếu như người bệnh thật sự là đột quỵ não, có Triệu Đan Yến đi cùng có thể sẽ hỗ trợ.
Bên này, Từ Tử Minh vội vàng nói:
- Tôi cũng đi
Trần Thương còn không kịp trả lời, Triệu Đan Yến trực tiếp từ chối nói:
- Từ Tử Minh, anh đi làm cái gì, mập như vậy làm phí xăng và thêm nặng cho xe cấp cứu
Trần Thương bất đắc dĩ bật cười.
Triệu Đan Yến tiếp tục nói thầm một câu:
- Lại nói, kỹ thuật ngoại khoa của anh còn không bằng giáo sư Trần, nhìn cái gì mà nhìn, nếu rãnh thì đi ngủ một chút đi
Nói xong, Trần Thương, Triệu Đan Yến cùng với y tá Dương Khiết vội vàng xuất phát.
Để lại Từ Tử Minh ở nơi đó một mình nhịn không được cười ngây ngô.
...
...
Xe cấp cứu nhanh chóng di chuyển.
Trong đêm trên đường không có nhiều người, sau khi đến cư xá đã có một người đàn ông tuổi trung niên chờ ở cổng.
- Bác sĩ! Bên này
Vừa nói xong, Trần Thương cùng mọi người cùng đi lên lầu.
Sau khi đến tầng 15, cuối cùng Trần Thương cũng nhìn thấy người bệnh
Người này... Đây không phải Mễ Đế à?
Vào lúc này, Triệu Đan Yến cũng nhận ra cô bé này.
Thế nhưng lúc này cô ấy đang nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch, trên đất có nôn mửa.
Trần Thương và Triệu Đan Yến vội vàng đưa người bệnh lên trên cáng cứu thương.
Người phụ nữ trung niên nói:
- Bác sĩ, Mễ Đế là một người tốt, mọi người chắc chắn phải mau cứu con bé
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Bà là người nhà người bệnh à?
Phụ nữ lắc đầu:
- Tôi là bảo mẫu, Mễ Đế là người nơi khác đến, trong nhà lại không có ai bên này.
Nghe thấy câu nói này, Trần Thương lập tức nhíu mày:
- Có chuyện gì khẩn cấp thì làm sao liên lạc với người nhà?
Phụ nữ đột nhiên nói:
- Bé tiểu Mễ có bạn trai, khoảng thời gian này hình như hai người chúng nó chia tay, chưa thấy chúng liên lạc với nhau như trước.
Triệu Đan Yến quỳ trên mặt đất, cầm đèn pin nhìn con ngươi Mễ Đế, cảm nhận một chút vội nói:
- Đưa lên xe lập tức, giám sát.
Trần Thương gật đầu, tài xế Hạ cùng nhau đứng dậy, nhấc người bệnh lên đến cửa thang máy.
Bảo mẫu cũng đi theo lên xe cấp cứu.
Mễ Đế đang mặc đồ ngủ, cũng rất dễ cởi ra.
Dương Khiết trực tiếp làm điện tâm đồ.
Thế nhưng kết quả hoàn toàn bình thường
Sau đó giám sát ECG nối liền, người bệnh có dấu hiệu sinh tồn đặc biệt bình thường
Lần này, tất cả mọi người sửng sốt.
Vậy nguyên nhân là cái gì.
Ngay lúc này, đột nhiên cơ thể Mễ Đế bắt đầu co giật.
Triệu Đan Yến biến sắc, vội vàng nói:
- Bác tài, nhanh chóng về bệnh viện
Hiện tại mọi người cũng rất tò mò, đến cùng là tình trang như thế nào?
Động kinh cục bộ?
Chẳng lẽ là bởi vì... Xuất huyết não gây nên?
Trần Thương đột nhiên nghĩ đến hôm nay Mễ Đế là đi bệnh viện kiểm tra hạch từ, vội vàng hỏi:
- Khi về nhà cô ấy có cầm phim hạch từ hay không?
Bảo mẫu nhẹ gật đầu:
- Có cầm
- Sau khi trở về, tâm trạng tiểu Mễ không tốt lắm, uống một chút rượu, tôi cũng không hỏi.
Tài xế Hạ hỏi:
- Có muốn trở về lấy phim hay không?
Trần Thương lắc đầu:
- Không cần, tôi gọi điện thoại hỏi cho khoa X-Quang một chút.
Lúc này, Triệu Đan Yến hỏi:
- Người bệnh là xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Thương nói rã từng chi tiết một của Mễ Đế cho Triệu Đan Yến, bao gồm chuyện nhận lầm của người bệnh.
Bên này Trần Thương cũng kết nối điện thoại, sau khi bác sĩ trực ban nghe thấy thì vội vàng bắt đầu kiểm tra ghi chép.
Không bao lâu, đối phương trực tiếp nói:
- Bác sĩ Trần, là huyết khối tĩnh mạch não, trên bản báo cáo có nói là cảnh giác với bệnh xuất huyết não, người bệnh không đi đến cấp cứu tìm bác sĩ?
Cúp điện thoại
Trong đầu Triệu Đan Yến xâu chuỗi lại mọi chuyện, đột nhiên nói:
- Người bệnh có thể mắc hội chứng Fregoli
Trần Thương sững sờ:
- Hội chứng Fregoli?
Triệu Đan Yến nhẹ gật đầu:
- Không sai
- Người bệnh có huyết khối tĩnh mạch não, tình trạng vừa rồi biểu hiện: Đau đầu, nôn mửa, kèm thêm co giật! Vì lẽ đó hiện tại tôi suy đoán là huyết khối xoang tĩnh mạch dọc trên tắc nghẽn đồng thời biểu hiện một hệ liệt
- Huyết khối xoang tĩnh mạch dọc trên tắc nghẽn, khả năng bởi vì trong đầu cao huyết áp hình thành xuất huyết, mà đúng lúc này, vỏ đại não lại phóng điện rất hưng phấn
- Mà cùng lúc đó, phụ trách phân biệt khu vực vỏ đại não sẽ xuất hiện vấn đề, đưa tới mắt mù, thậm chí là xuất hiện loạt biểu hiện nhận lầm người
...