Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1258 - Chương 1258: Sáng Sớm Ngày Mai Ông Muốn Ăn Cái Gì?

Khi bac si mo hack full
Chương 1258: Sáng Sớm Ngày Mai Ông Muốn Ăn Cái Gì?
 

- Sáng sớm ngày mai có muốn ăn chút gì không?

- Sữa đậu nành...

Lúc này, ông ấy toe toét miệng, vừa cười vừa nói.

Bởi vì nguyên nhân nhồi máu não đã làm cho ông lão nói chuyện hơi không rõ ràng, tình trạng hiện tại như vậy là đã tốt hơn rất nhiều, có thể loáng thoáng nghe thấy được.

- Lát nữa ông phải nghe lời bác sĩ nói nha, phải tan huyết, ông không thể lộn xộn.

- Vậy bà đi đâu?

- Tôi đứng ở kế bên ông đây này.

- Bà hãy ngồi ở đây một chút, bà phải chờ rất lâu.

- Được.

Hai người đều nói rất chậm, ông một lời bà một câu, cuộc trò chuyện của hai người là những câu nói bình thường, không hỏi tình trạng của mình có nghiệm trọng hay không, nguy hiểm hay không.

Ông lão sợ bà lão đứng lâu sẽ mệt, vì tuổi của bà nay cũng không còn trẻ.

Thế nhưng, bà lão lại sợ ông lão nói đùa, không thật muốn bà ngồi.

Hai người cứ như vậy, nói mấy câu vô cùng đơn giản, chẳng biết tại sao lại làm cho Từ Tử Minh và Triệu Đan Yến hơi im lặng.

Bà lão nay đã hơn tám mươi tuổi, ngồi cạnh bên giường, cầm tay chồng của mình.

Tình cảm của bà lão truyền qua bàn tay ấm áp đến với ông, lúc này ông cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Tan huyết cần truyền dịch khá lâu, cũng khá là buồn tẻ.

Nhưng hôm nay phòng cấp cứu trở nên thay đổi hơn thường ngày khẩn trương cùng lo lắng, ngược lại hôm nay lại rất ấm áp

Đôi vợ chồng già cầm tay nhau, ông lão ngủ gật mấy lần, ngủ thiếp đi không đến hai mươi phút đã tỉnh dậy.

Sau khi tĩnh dậy, bà lão cho ông uống chút nước, ông lão lại nằm xuống.

Bà lão không hề than mệt mỏi, vì người bà chăm sóc chính là người bạn đời của mình.

Mà bên nay, Từ Tử Minh ngồi một bên, Triệu Đan Yến ngồi bên kia, không muốn ngồi cùng nhau.

Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, lập tức hai người đứng lên rời khỏi.

Cũng không nói với nhau câu nào.

Ngược lại, Trần Thương đứng ở đằng kia, không biết làm thế nào, có vẻ hơi xấu hổ.

Bên ngoài cũng rất bận rộn, Trần Thương cũng tạm gác chuyện bên này, bên ngoài còn khá nhiều người bệnh chỉ có thể đi ra ngoài để bắt đầu xử lý.

Sau khi xong việc, cũng đã chừng hai giờ sáng.

Cuối cùng Trần Thương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đứng ở cửa ra vào phòng cấp cứu, Trần Thương do dự có nên đi vào hay không.

Sau đó đi vào, thuốc tan khối huyết đã xong, thuốc dinh dưỡng thần kinh cũng đã được truyền vào.

Lúc này, người bệnh cũng không ngủ được.

Vào lúc này, đêm rất yên tĩnh, cho dù là cấp cứu cũng trở nên yên tĩnh.

Tình trạng của người bệnh đã tốt hơn nhiều.

Người bệnh bị nhồi máu não nhưng kịp thời chữa trị, xác xuất tan huyết là thành công rất cao.

Cái gì là tan huyết, chính là phá vỡ những khối máu đông chặn làm tắc mạch máu, và làm cho dòng máu lưu thông như trước.

Thuốc tan huyết như nước tiểu men hòa tan những khối máu đông mở đồng dạng.

Mà mục đích chủ yếu của thuốc dinh dưỡng thần kinh chính là trợ giúp thần kinh bởi vì thiếu máu thiếu oxy mà khô héo tận khả năng khôi phục một chút.

Bình thường thì thuốc dinh dưỡng thần kinh khá là đắt đỏ, thế nhưng hiệu quả lại không tệ.

Tình trạng phục hồi của ông cũng không tệ, bây giờ nói chuyện cũng có thể nghe rõ hơn, cả người không bị uể oải hay khó chịu.

Sự yên tĩnh trong đêm, ông lão đã nói:

- Tôi có phải là người phải để người khác lo lắng không? Bệnh nhồi máu não ngày càng tệ?

Bà lão hái lườm ông lão một cái, cố ý vui vẻ nói:

- Đúng đấy. Tôi cũng cảm thấy bây giờ ông không xứng với tôi

- Khi hai ta kết hôn, không phải ông cũng ghét bỏ tôi à? Hiện tại ghét bỏ không được nữa à?

- Bây giờ ông nhìn tôi với ánh mắt dễ chịu hơn trước rồi đấy, ông xem ông một chút đi, xem đã già hay chưa?

Ông chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười:

- Bộ quần áo này còn là tôi mua cho bà đấy.

Bà vui vẻ đáp lại:

- Ông thật là ích kĩ với tôi, không cho tôi đi quảng trường nhảy múa với mọi người.

Vẻ mặt của ông lập tức thay đổi:

- Đây là vấn đề tác phong.

Bà lão bất đắc dĩ bật cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, bà đột nhiên nói:

- Tốt, tốt, tôi hát cho ông bài Cây Sơn Tra mà ông thích nhất, có được hay không?

Khi nghe bà nói vậy thì ông cảm thấy mình được thư giản.

Vào lúc này, Trần Thương nghe thấy, bà bắt đầu nhỏ giọng cất lên một ca khúc rất quen thuộc.

- Hoa trắng khắp cây nở bung

Tiếng ca nhẹ nhàng dập dờn

Tại hoàng hôn trên mặt nước

Giữa trời chiều nhà máy đã phát ra lấp lóe...

Đây là một ca khúc có tuổi đời rất lâu rồi, Cây Sơn Tra cũng là ca khúc ký ức thuộc về thập niên năm sáu mươi.

Thập niên năm sáu mươi, có thể cũng chính là thanh xuân của họ, một bài Cây Sơn Tra cũng lưu truyền từ đời này sáng đời kia trong trí nhớ của thanh xuân...

Như là Châu Kiệt Luân, Chu Truyền Hùng... Họ trong những năm 90 cũng rất nổi tiếng, có địa vị giống như vây.

Mặc dù bà lão hơn tám mươi tuổi, thế nhưng giọng hát rất tốt, nhẹ nhàng ngâm nga làm trong phòng cấp cứu tràn đầy sự ngọt ngào.

Giọng hát của bà không lớn, thậm chí rất nhỏ, có lẽ bà ấy bắt nhịp cho ông hát.

Nếu không phải là đêm khuya yên tĩnh, thì đã không thể truyền đến tai người khác.

Sau một lúc lâu, ông lão cũng nghe im tai, lại ngủ thiếp đi.

Bà nhìn thấy vậy thì bất đắc dĩ bật cười.

Đêm nay cũng đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng hai người Triệu Đan Yến và Từ Tử Minh rất nhiều.

Từ Tử Minh chủ động nói:

- Cô... Mệt không? Tôi mua cho cô một ly cà phê nha?

Triệu Đan Yến bất đắc dĩ liếc mắt một cái:

- Tôi không uống

Từ Tử Minh nghe thấy câu trả lời của Triệu Đan Yến, cho dù là giọng nói đầy trách móc, thế nhưng không nhịn được cười.

Cái này mang ý nghĩa hai người đã làm hòa.

Ông lão đã ngủ thiếp đi, Triệu Đan Yến nhìn hai người một cái nói:

- Đưa người bệnh đến phòng giám sát, ở phòng cấp cứu cũng không thích hợp, không cần thiết.

Bà lão nghe thấy vậy cũng gật đầu đồng ý.

Một nhóm người hỗ trợ đưa người bệnh đi đến phòng giám sát.

Lúc này, bà lão móc trong túi ra một chiếc khăn tay quấn trên tay ông, cũng không nói gì.

Trong thời đại bây giờ không có người dùng khăn tay, thế nhưng bà vẫn mang bên người một chiếc khăn tay.

Đến lúc nay, Trần Thương nói:

- Hay là bà đi đến phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, để lấy lại sức chăm sóc cho ông?

Bà nghe thấy cười nói:

- Không có chuyện gì, tôi không buồn ngủ, người đã già cũng khó ngủ, ngủ cũng rất ít.

- Hai ông bà thật là tình cảm, thật làm cho người ta ao ước.

Trong lời nói của Triệu Đan Yến có tí ganh tị ao ước được như vậy.

Bà lại lắc đầu:

- Có cái gì đâu mà ao ước chứ

- Cãi nhau ầm ĩ cả một đời, hai người cũng giống như hai quả trứng gà, trước đây kết hôn hai quả trứng gà mang theo sự dịu dàng, cảm thấy người kia rất tốt, ai xem ai cũng ao ước, cái này đều là giả bộ tốt

- Sau khi kết hôn, giả bộ không được, cũng không thể giả bộ, hai quả trứng gà đấu đá nhau, hai người xem nhau như kẻ địch, đều không hài lòng đối phương

Bà ấy nói đã làm cho Trần Thương, Từ Tử Minh, Triệu Đan Yến và mấy y tá đều bật cười.

Bởi vì còn rất hình tượng.

Bà lão tiếp tục nói:

- Vào lúc này, cuộc sống vợ chồng mới bắt đầu, hai người liên tục biến thành một người khác, biến cuộc sống riêng tư trước đây thành một nhà cũng cuộc sống chung, thế là cũng trải qua mấy chục năm, tất cả đều biết cả.

Đột nhiên, bà lão nhìn sang Triệu Đan Yến và Từ Tử Minh, cười nói:

- Hai người là vợ chồng?

Một câu nói đã cho mọi người xung quanh sửng sốt:

- Sao bà lại biết?

Bà lão bật cười:

- Trên trán hai người hiện rõ hai chữ hai vợ chồng kìa.

Trần Thương và các y tá nghe vậy cũng rất khâm phục mắt nhìn người của bà lão.

Lão bà cười nói tiếp:

- Đã già rồi, cũng đã nhìn thấy rất nhiều người, có hiểu lầm gì thì không nên chiến tranh lạnh với nhau, nói rõ ràng mọi chuyện có phải tốt hơn không?

Bình Luận (0)
Comment