Tham gia các show truyền hình hay không?
Bác sĩ cũng có thể tham gia các show truyền hình à?
Cũng có thể làm minh tinh?
Một câu hỏi của Ngô Đồng Phủ đã làm cho Trần Thương mở mang tầm mắt của mình.
Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy chính mình cũng hơi kiến thức, dần đến con đường của mình đã càng chạy càng hẹp
Trần Thương vội vàng trừng to mắt, tỏ ra sự tò mò của mình:
- Ồ? Viện trưởng Ngô, thật không tiện, tôi không hiểu rõ cho lắm, cái tiết mục này là làm gì như thế nào?
Ngô Đồng Phủ nghe xong thì lập tức im lặng.
Trần Thương này tuổi còn trẻ, làm sao lại có một người trẻ tuổi như vậy, mà không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một da chỉ biết làm phẫu thuật mỗi ngày
Trần Thương có thể chịu nổi à?
Còn bằng không chỉ là do tôi hiểu quá rõ về ngành giải trí.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Ngô Đồng Phủ có cảm giác vượt trội hơn Trần Thương hơn mấy phần, chính mình còn biết show truyền hình là gì, nhìn thế giới bên ngoài, Trần Thương đúng là người chỉ có trong tiểu thuyết, thậm chí Ngô Đồng Phủ con tạo cho mình một cái tài khoản TikTok để phổ cập khoa học tuyên truyền chữa bệnh tri thức.
Ngô Đồng Phủ cảm thấy mình xem như là theo sát trào lưu, không bị lạc hậu
Bởi vậy, đối với Trần Thương, Ngô Đồng Phủ dứt khoát nói:
- Nếu tôi giải thích với bác sĩ Trần sẽ không rõ ràng, bằng không bác sĩ Trần tự mình tìm kiếm xem một chút về tiết mục này, bên trên một kỳ có các bác sĩ khoa Ngoại thần kinh tham gia, khiêu chiến 40 phút có thể hoàn thành một ca phẫu thuật, bác sĩ Trần xem một chút sẽ hiểu được đại khái tiết mục đó là như thế nào?
- Về tổng thể của tiết mục chính là sẽ tạo ra các quy tắc thiết lập mục tiêu cho người khác hoàn thành, người bình thường sẽ rất khó hoàn thành phẫu thuật, kỹ năng gì đó.
- Chủ yếu nhằm vào tập thể và đối tượng bình thường, trên cương vị là người sáng tạo thì sẽ khác với nhưng người bình thường giống như người bất phàm, tại công trình tuyến một yên lặng kính dâng đại quốc thợ thủ công, cũng chính là hiểu rõ ràng họ dũng khí và trí tuệ, Trần Thương tự mình đi xem một chút sẽ hiểu rõ hơn
Sau khi nói xong, Ngô Đồng Phủ rõ ràng cảm thấy giống như đàn gảy tai trâu, Ngô Đồng Phủ có cảm giác Trần Thương và mình căn bản không phải là người cùng một thời đại.
Có khoảng cách thế hệ
Không sai
Nghĩ tới đây, Ngô Đồng Phủ đột nhiên cảm thấy, dù là một thiên tài không phải cái gì cũng biết quả nhiên đều là có sự thiếu hụt.
Bên này, Trần Thương vẫn còn trợn tròn mắt, bởi vì khi Ngô Đồng Phủ tắt điện Trần Thương rõ ràng nghe thấy Ngô viện trưởng khịt mũi coi thường nói câu:
- Dế nhũi
Thậm chí Trần Thương có thể liên tưởng viện trưởng Ngô vừa rồi đã có những biểu hiện xem thường mình
Điều này làm cho Trần Thương ở nơi đó kinh ngạc nửa ngày, trong đầu tất cả đều là: ?
Từ Tử Minh thấy Trần Thương, lập tức tò mò hỏi:
- Giáo sư Trần, hôm nay thế nào, nhìn anh cứ như người mất hồn thế kia?
Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:
- mọi người có biết rõ về show 《 Thử Thách Điều Không Thể 》 không? Tổ tiết mục họ đến bệnh viện mời nhân viên y tế tham gia, viện trưởng Ngô hỏi tôi có muốn tham gia hay không?.
Sau khi nghe xong, đột nhiên người xung quanh đều rõ ràng sửng sốt một chút.
- Tốt
- Tham gia
- Vì sao không tham gia chứ
Mọi người trăm miệng một lời nói đến:
- Giáo sư Trần, đây chính là một cơ hội rất tốt dành cho anh
- Giáo sư Trần, người hãy suy nghĩ một chút, chúng ta bây giờ đầu đề đến trình tự mấu chốt, thiếu hụt nhân viên lâm sàng, chính là cần một đài truyền hình làm môi giới đến tiến hành tuyên truyền, đề cao chúng ta, chúng ta sẽ nổi tiếng, lúc đó việc tìm kiếm nhân viên lâm sàng là chuyện dễ dàng.
- Đồng thời, cũng có thể biến tướng kỹ năng và năng lực phẫu thuật của chúng ta, để càng nhiều người có thể nhìn thấy, và độ tin cậy của người bệnh đối với bệnh viện ngày càng tăng.
Từ Tử Minh gật đầu nói:
- Không sai, lần trước sau khi bác sĩ khoa Ngoại thần kinh tham gia xong, hiệu quả rất tốt
Lý Bảo Sơn cũng là gật đầu nói:
- Không sai, Trần Thương, người không thể có thành kiến đối với truyền thông, bởi vì đó là cách duy nhất để tuyên truyền năng lực và kỹ năng phẫu thuật của cá nhân cũng như bệnh viện.
- Tuyên truyền thông qua truyền thông về các thông tin chữa bệnh là một chuyện rất tốt, cũng như rất nhiều kênh sức khỏe, đó là cách tồn tại có ý nghĩa nhất.
- Mà cái này 《 Thử Thách Điều Không Thể 》 với tư cách ban tổ chức của một chuyên mục, quần chúng cũng rất nhiều, cũng có thể trợ giúp cho rất nhiều người bệnh cần phẫu thuật.
Hà Chí Khiêm ừ một tiếng:
- Hiện tại trên mạng có vài chuyên gia nghi vấn chúng ta, nói chúng ta không có đủ năng lực này, tôi cảm thấy lần này hoàn toàn rất đáng giá, bác sĩ Trần nên thử một lần, dùng năng lực một chút cho họ biết chúng ta là những người như thế nào
Mọi người mỗi người một lời, Trần Thương trả lời một câu, thế nhưng tất cả đều rất tán thành tham gia cái tiết mục này.
Trần Thương tra một chút, 《 Thử Thách Điều Không Thể 》 là một show truyền hình rất lớn là một tiết mục có các mục khiêu chiến, hơn nữa có rất nhiều tuyến một nhân viên và thợ thủ công, tinh thần của mỗi người đều thêm vào trong đó.
Mà khái niệm liền giống như ngày xưa, khiêu chiến không thể nào
Không ngừng đề cao kỹ năng chính mình, không ngừng vươn lên, nâng cao tinh thần thợ thủ công.
Sau đó Trần Thương mở ra xem một tiết mục nào đó có một kỳ bác sĩ khoa Ngoại thần kinh khiêu chiến phẫu thuật trong vòng 40 phút, đem trứng chim cút trứng màng cắt xuống khâu lại đến màng trứng gà bên trên.
Phẫu thuật rất khó khăn
Nhìn người cảm xúc nhiệt huyết cuồn cuộn của mỗi người Trần Thương đã được mở rộng tầm nhìn.
Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy, phẫu thuật cũng có thể nhiệt huyết như thế.
Thông qua các show truyền hình như vậy, bác sĩ phẫu thuật sẽ càng nhiều người biết đến, cái này quả nhiên thật sự là một chuyện tốt.
Hơn nữa, bác sĩ này trở thành một cái tấm gương rất rõ ràng rất tốt, để vô số bác sĩ học tập cùng siêu việt, thậm chí để càng nhiều người bệnh tin cậy.
Đây là một chuyện tốt.
Không tệ
Tham gia
Sau khi xem xong, Trần Thương quyết định đồng ý tham gia.
Sau khi quyết định, Trần Thương gọi điện thoại cho Ngô Đồng Phủ, báo cho chủ nhiệm Ngô biết mình đồng ý tham gia show truyền hình.
Sau khi biết được tin tức này, Ngô Đồng Phủ lập tức bắt đầu vui vẻ.
Bên trong văn phòng, Ngô Đồng Phủ đắc ý khẽ hát, pha một bình trà Vũ Tiền Long Tỉnh.
Lúc này đây Trần Thương đồng ý tham gia, đối với trung tâm Cấp cứu cũng có thể nói là một lần tuyên truyền, Trần Thương này quả nhiên bị lừa rồi.
Đang lúc nói chuyện, Ngô Đồng Phủ bật máy tính lên xem hôm nay vận thế chòm sao như thế nào, quả nhiên cho điểm rất cao.
Nhưng mà thầm thì trong miệng một tiếng:
- Hôm nay hoa quả may mắn là sầu riêng?
Nghĩ tới đây, chủ nhiệm Ngô thở dài, nhớ lại lần trước khi về về nhà phát hiện tình cảnh vợ mình chưng sầu riêng... Không đành lòng nhìn thẳng
...
...
Sáng ngày thứ hai, tổ nhân viên công tác tiết mục đích thân đi tới bệnh viện.
Sau khi biết được Trần Thương muốn tham gia tiết mục, tổ tiết mục tự nhiên cảm thấy là rất hưng phấn
Bởi vì nếu như Trần Thương tham gia tiết mục, cái này sẽ là tiết mục lớn nhất từ trước tới nay, bản thân Trần Thương cũng không ít vinh dự, bất kỳ cái gì một cái lấy ra đều đủ để với tư cách tuyên truyền trang đầu
Bởi vậy, phó đạo diễn tổ tiết mục, sắp xếp kế hoạch dồn dập đi tới bệnh viện, sớm cùng với Trần Thương tiến hành cụ thể công việc hiệp thương khiêu chiến.
Phó đạo diễn họ Tôn, gọi là Tôn Kha, là một người phụ nữ rất tài hoa khoảng chừng ba mươi tuổi.
Ngô Đồng Phủ gọi đến văn phòng viện trưởng để giới thiệu Trần Thương một phen.
- Giáo sư Trần, chào anh
Tôn Kha cười và nắm tay Trần Thương.
Chẳng qua là, cái này yêu kiều một nắm, Tôn Kha bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai tay Trần Thương, liền không khỏi sửng sốt.
Đôi tay này... Thật xinh đẹp, rất là mềm mại
Năm ngón tay thon dài, mềm mại, lúc nắm tay cảm giác rất khéo léo truyền cho người đối phương cảm giác ấm áp.
Lúc này, đột nhiên mặt Tôn Kha đỏ lên, e ngại.
Tôn Kha đột nhiên cảm giác thấy, đôi tay này, mình có thể... nắm mãi
Đôi tay này đặt ở bên trong tiết mục, làm cho cái tiết mục đặc biệt nổi bật có thể hấp dẫn vô cùng.
Mà Trần Thương lúc này lại khụ khụ một tiếng.
Trù hoạch và Ngô Đồng Phủ cũng bất đắc dĩ nhìn sang đôi bàn tay của Trần Thương một chút, bất đắc dĩ bắt đầu ghen tị.
Đôi bàn tay có thể để cho người ta lưu luyến quên lối về?
Trong đầu Tôn Kha đột nhiên hiện ra một ca khúc: Không nỡ buông tay nhau ra...
Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn mặt Trần Thương một cái, Tôn Kha cảm thấy, chỉ cần sớm làm tốt việc tuyên truyền, kỳ này tỉ lệ người xem tuyệt đối tăng rất nhanh
Nghe thấy Trần Thương khụ khụ, Tôn Kha mới tiếc hận buông lỏng tay ra.
Tán thưởng một câu:
- giáo sư Trần thật sự là tài mạo song toàn
Lời này vừa nói, Trần Thương lập tức: ?
Tài mạo song toàn là cái thứ gì
Tôi không phải là văn võ song toàn hay à?