Dương Khiết tiếp tục nói:
- Tôi nói cho bảo bối biết bác sĩ Trần là bác sĩ ưu tú như thế là bởi vì uống sữa của tôi! Sau khi nghe tôi nói xong, bảo bối nhà tôi liền nghe lời
Trần Thương lập tức suýt chút nữa một ngụm nước phun ra ngoài
Tôi dựa vào, tôi lúc nào đã trở thành phát ngôn sữa mẹ người?
Cái này cũng quá... Quá...
Trần Thương có chút không biết làm sao, chỉ hi vọng cái kia tỷ phu sẽ không tới bệnh viện đánh hắn
Dương Khiết thì là cười, hài lòng ôm giấy đi ra ngoài, vẫn không quên nói một tiếng:
- Sau đó không có dư thừa cho các ngươi.
Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời nói Dương Khiết, đột nhiên ngây người tại nguyên chỗ.
Mã Nguyệt Huy trầm mặc rất lâu nhìn Trần Thương nói:
- Thương nhi, sau đó chúng ta sẽ đi dùng bữa sáng bằng một chai sữa
- Ngươi nói một chút ngươi, ai...
Dương Khiết có hai đứa bé, hiện tại đứa nhỏ đang trong thời kỳ còn bú sữa mẹ, đứa lớn thì hơi lớn một chút, thế nhưng là bình thường không thường ăn cơm, dạ dày cũng không tốt lắm, thường xuyên đau bụng.
Bác sĩ biết được Dương Khiết đáng trong thời kỳ cho con bú, sau đó đột nhiên đề nghị cho đứa lớn uống chút sữa mẹ, như thế có thể hỗ trợ đường ruột vi sinh vật thành lập, sau khi uống hiệu quả thật đúng là không tệ.
Thế nhưng là bảo bối có chút kén ăn, không thích uống cái này
Thế là, Dương Khiết lập tức liền tức giận, chỉ vào màn hình TV nói:
- bảo bối thấy không? Bác sĩ Trần chính là uống sữa của tôi mới trở nên lợi hại như vậy! nếu như bảo bối không uống, tôi sẽ cho Trần Thương uống
Khoan hãy nói, câu nói này thật có hiệu quả
Lập tức đem ba nam nhân đều dọa cho phát sợ.
Một cái là bảo bối, một người là ông chồng
Còn có một cái lo lắng không có sữa ăn mà oa oa khóc lớn nhị bảo, mặc dù hắn nghe không hiểu, thế nhưng không ảnh hưởng hắn khóc.
...
Trần Thương nhìn phía sau bóng lưng cửa Dương Khiết khi cô ấy rời đi, có chút lâm vào trầm tư.
Nhìn một bên vì bữa sáng nhiều hơn mấy khối tiền chi tiêu mà tổ trưởng Mã đã phải phát sầu, Trần Thương luôn cảm thấy chính mình và thế giới này hoàn toàn xa lạ, không quen biết nhau một chút nào
Thôi
Thôi
Nghĩ tới đây, Trần Thương đứng dậy trở về văn phòng, bước vào bên trong văn phòng của mình.
Nhưng mà...
Vừa mới tiến đến, lại có một tiểu hộ lý chạy vào.
Lần này là y tá thực tập:
- giáo sư Trần, tôi... nhiệt kế của người bệnh, cần giáo sư Trần ký tên cho
Trần Thương sững sờ, nhiệt kế cũng phải cần tôi ký tên? Đây không phải chủ quản y tá làm việc?
Nhưng là nhìn mấy trang ghi chép nhiệt độ, phía trên rỗng tuếch, Trần Thương sửng sốt một chút.
- Là tôi phải ký tên sao?
Tiểu hộ sĩ nghiêm túc gật đầu:
- dạ
Trần Thương lập tức tò mò, tại sao phải ký tên đây?
Trần Thương có chút không hiểu.
Nhưng là vẫn nhìn nhiệt độ một chút, cuối cùng cũng cầm nhiệt kế lên mà kí tên lên bên trên.
Tiểu hộ lí cao hứng bừng bừng nói đến:
- giáo sư Trần, nếu không... người có thể ki thêm vài chữ ký cho tôi nữa được không?
Trần Thương sững sờ:
- kí thêm vài chữ ký? Kí ở nơi nào?
Cái này y tá vui vẻ ưỡn ngực:
- Nơi này
Trần Thương lập tức nhịn không được lui về phía sau một bước
Mã tổ trưởng thì nhịn không được vượt lên phía trước một bước
Tiểu hộ lí mặt đỏ lên:
- Không phải, nơi này, là phía trên áo khoác trắng này, giáo sư Trần,
Người hãy ký tên lên bên trên chiếc áo khoác blue trắng của tôi
Trần Thương có chút mộng, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua bác sĩ Mã, nhìn Mã Nguyệt Huy giống như rất thạo nghiệp vụ ý tứ, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm:
- Cái này... đại biểu ký tên cái gì sao?
Lão Mã mặt mo đỏ ửng, ngượng ngùng nói đến:
- Tôi nhớ được bên trong manga là tuyên bố lãnh thổ chủ quyền ý tứ! Ngươi ký tên là thuộc về người, người đến phụ trách...
Trần Thương nghe xong, lập tức nhịn không được lui về phía sau một bước
Cái này... Tần Duyệt mà nhìn thấy cô ấy nhất định sẽ hóa thân thành con sói, chính mình không thể miễn cưỡng mà sẽ xé nát tôi ra thành trăm mảnh,
Trần Thương liền vội vàng cười nói:
- Nói đùa đâu?
Tiểu hộ lí liền vội vàng lắc đầu:
- Không phải, giáo sư Trần, tôi là fan của giáo sư, hôm nay tôi cố ý mặc một áo trắng mới, chủ yếu là tôi muốn xin chữ ký cửa người, lấy đó mà làm động lực
Trần Thương nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, liếc một cái với bác sĩ Mã thô lỗ.
Cười cười:
- Nha! Cái này nha, dễ nói dễ nói, ký ở nơi nào
Tiểu hộ lí nhìn phía trước một chút, gập ghềnh khẳng định không tốt viết chữ, dứt khoát nói:
- Phía sau lung của tôi
Nói xong tiểu hộ lí vui vẻ xoay người sang chỗ khác.
Trần Thương móc trong túi ra cây bút để đánh dấu cho Mã Nguyệt Huy, trực tiếp viết như sau:
- Tôi thề tôi sẽ thành tâm thành ý, cống hiến hết sức mình để chữa bệnh cho mọi người.
Câu này cơ bản cũng không phải là một câu đầy đủ, nhưng lại là một câu nói, một lời thề Nightingale đầu tiên.
Trần Thương viết ở phía sau tăng thêm một câu - tôi sẽ nghiên cứu ra nhiều phương pháp chữa bệnh-.
Tiếp đó viết tên của mình.
Tiểu hộ lí cảm giác rất rõ ràng là phía sau lưng mình, Trần Thương viết rất nhiều chữ, lập tức vui vẻ ghê gớm.
Quay người lại nói:
- giáo sư Trần, cám ơn giáo sư rất nhiều
Nói xong, liền đứng dậy chạy đi đến phòng trực ban để thay quần áo.
Lúc này còn chưa đến giờ đi làm, vì lẽ đó giờ này mọi người đều chưa tới làm việc.
Mã Nguyệt huy nhìn thấy một chuyện như thế này, lập tức trợn tròn mắt:
- Vì sao tiểu hộ lí lại để cho Trần Thương ký tên?
Trần Thương suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày, Trần Thương cũng không hiểu tại sao.
Vào lúc này, Trương Viễn và Dương Tuệ cùng nhau bước vào.
- Còn không phải bởi vì giáo sư Trần quá lợi hại hay sao
- Giáo sư Trần tại chương trình《 Thử Thách Điều Không Thể 》đã phá vỡ kỷ lục, hiện tại là thần tượng nhân khí của mọi người
- giáo sư Trần, hãy cho tôi xin vài chữ kí? Cũng kí lên trên quần áo
Dương Tuệ vừa cười vừa nói.
Trần Thương ánh mắt sáng lên:
- Ý là, giờ tôi đã là minh tinh?
Không sai
Sự thực chứng minh, Trần Thương hoàn toàn chính xác trở thành một tên:
- Danh y nổi tiếng-
Là một vị bác sĩ nổi danh ở khắp mọi nơi, cũng không phải là một danh y nổi tiếng quốc gia mà còn cả thế giới biết đến.
Thế nhưng, cái này không chút gì ảnh hưởng đến cảm giác thoải mái khi Trần Thương trở thành danh y
Vào buổi sáng hôm đó, Trần Thương rất thoải mái
Cảm giác làm minh tinh như vậy là quá đủ.
Trần Thương đã không biết có bao nhiêu thực tập sinh, bồi dưỡng sinh, nghiên cứu sinh, tiến sĩ xin chữ kí của mình.
Mã Nguyệt Huy chua chua đi theo sau lưng Trần Thương, chỉ có việc đưa bút Trần Thương.
Mã Nguyệt Huy cảm giác, mình chỉ có một quyền duy nhất là ký tên mà bây giờ cũng bị tước đoạt, bây giờ mình chẳng qua là một cái công cụ không có linh hồn đưa bút cho người ta thôi.
Cái số phận của mình thật là chết tiệt.
Tại sao tôi phải dựa vào tài hoa để mà kiếm cơm?
Tại sao tôi lại bị tước quyền?
Thật ra tôi chỉ cần có một dáng vẻ đẹp trai một chút, chỉ cần vượt qua Trần Thương chết tiệt kia một chút xíu là được rồi, đâu phải như thế này.
Tôi đồng ý dùng nhà của tôi để đổi đánh đổi số phận của mình
Thế nhưng.
Thôi
Thôi
Cái này đúng là một số phận đáng chết.
Đối với tôi như thế thật là bất công
Nhìn thấy Trần Thương dùng bút ký tên cho các tiểu hộ lí, điều dưỡng, các vị bác sĩ tỷ tỷ, chỉ cần viết vài chữ linh tinh, vẽ vài nét nguệch ngoạc, Mã Nguyệt Huy đau lòng không thôi, hận kiếp au không thể làm một cây bút ký tên cho Trần Thương được.
.
...
...
Nhưng mà, mọi thứ là có lợi có hại
Trần Thương cũng phát hiện, làm minh tinh cũng không tốt.
Hôm nay trực ban Trần Thương không ít người bệnh tới cấp cứu, Trần Thương chỉ có thể tiếp đãi từng cái.