Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1294 - Chương 1294)

Khi bac si mo hack full
Chương 1294)
 

- bác sĩ Trần, hãy sờ mạch cho tôi một tí! Tôi rất nhức đầu.

Trần Thương thở dài:

- Thật xin lỗi, tôi không biết sờ mạch

Cái này người bệnh nữ nghe xong, lập tức cười cười:

- Bác sĩ Trần không biết nhưng tôi biết đó, bác sĩ hãy đưa tay cho tôi, tôi dạy cho người, trước hết... Tay cầm mạch thốn khẩu... Tiếp theo nhẹ nhàng cảm nhận trầm, trì, phù, số...

Trước khi đi, người bệnh nữ vũ mị cười một tiếng:

- bác sĩ Trần, tôi là bác sĩ của bệnh viện Đông Phương, tôi cảm thấy chúng ta có thể kết hợp Trung Tây y lại với nhau! Có thể trong tương lai chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau

Trần Thương nghe xong, lập tức biến sắc, vị này là người bệnh, ngươi có phải là muốn Trung Tây y kết hợp lại với nhau phải không, cái chính là ngươi muốn bác sĩ Trung Tây y kết hợp với nhau

Đương nhiên, đại đa số người bệnh tìm đến Trần Thương xem bệnh đều là giả bộ.

- Bác sĩ, ngực tôi khó chịu, tôi muốn làm điện ngực đồ có được hay không?

Trần Thương trầm giọng nói:

- Là điện tâm đồ

- A nha! bác sĩ Trần ngươi đúng thật là tài giỏi! Ngươi có muốn chẩn đoán bệnh hay không?

Trần Thương gật đầu:

- Nằm xuống

- Trần bác sĩ, ống nghe đặt ở bên ngoài không nghe rõ đâu, có thể lẫn một số tạp âm, nếu không ngươi có thể nhét vào bên trong

Trần Thương cười lạnh một tiếng, thật sự cho rằng tôi không biết ngươi đang suy nghĩ gì?

- Không cần, nhét vào bên trong âm thanh có thể không đủ để nghe nhịp tim! Ngươi không có việc gì, có thể là nghỉ ngơi không tốt, ít tức giận

Bệnh nhân nữ thở dài:

- Aizzz, ai nói không phải dậy, tôi gần đây có quá nhiều chuyện phiền toái. Mẹ của tôi luôn tìm bạn trai cho tôi, sắp đặt cho tôi những người mà tôi không thích, đúng, bác sĩ Trần, bác sĩ hãy nhìn tôi có phải là có khối u?

Trần Thương nín thở ngưng thần: Ngươi đi! Ngươi đi nhanh lên

- Cái này, ngươi cần phải đi làm cái siêu âm nữa

Đương nhiên, Trần Thương nói thật, hắn cũng không phải không có dao động qua

Ý chí kiên định của Trần Thương vào khi gặp phải cái này một vị a di, do dự ba giây đồng hồ.

- giáo sư Trần, mục đích của tôi tìm đến ngươi rất đơn thuần, theo tôi đi

- Mặc dù tôi chỉ có 50 tòa nhà, thế nhưng tôi là thật tâm thích giáo sư

- Mặc dù cha tôi cho tôi một cái tập đoàn có mấy chục công ti con, thế nhưng tôi thật lòng thật dạ thích người

- Tôi biết ta không xứng với người, tôi chỉ có mười hai căn biệt thự tại thủ đô, mấy bộ tứ hợp viện, thế nhưng... Tôi thật yêu thích người

- À... giáo sư Trần hãy yên tâm, cha mẹ tôi chỉ có tôi là con gái, bọn họ đi... đều là tôi, không! Là ngươi

...

Buổi trực ban hôm nay, là lần trực mệt nhất từ trước giờ của Trần Thương

Trần Thương phát hiện, so với bệnh tật ác chiến tính là gì đâu

Có bản lĩnh anh đấu trí đấu dung với phụ nữ kìa

Trong đầu anh đột nhiên vang lên một câu Thường Lệ Na thường nói:

- Đàn ông! Ah! Đã thành thục, anh cho rằng con gái là ngốc sao? Đừng đơn giản như vậy

- Chúng tôi sáo lộ, vốn không có cơ hội cho các anh đùa, chúng tôi chẳng qua là tương kế tựu kế thôi

Hoàn toàn chính xác

Trần Thương phát hiện, sáo lộ sâu nhất của con gái, chính là không có sáo lộ cố định, căn cứ vào sáo lộ của anh, tương kế tựu kế

Đây mới là sáo lộ sâu nhất

Có đôi khi các cô không phải quên cầm chìa khóa thật, cũng không phải quên thời gian lầu ký túc xá khóa cửa

Càng không phải không cẩn thận theo nhìn phim kinh dị vụng trộm lao vào trong ngực anh

Chẳng lẽ anh còn tưởng cô vừa vặn cầm CMND là vì đi làm nghiệp vụ sao?

Hay là còn đang ngây thơ cho rằng các cô vừa uống đã say thật, nằm xuống liền ngủ?

Hay là anh còn ngây thơ cho rằng cô tin tưởng những chuyện ma quỷ kia:

- Chúng tôi lên giường tâm sự, trên giường thoải mái?

- Tôi chỉ ôm một cái không đụng loạn đâu?

- Tôi liền cọ cọ không?

- Ha ha ha...

Bị choáng váng

Thằng nhóc

Người ta chẳng qua là làm bộ không hiểu thôi có được không?

Ai

Khi Trần Thương tan tầm, cả thể xác tinh thần đều mệt mỏi, lấy bản ghi nhớ điện thoại ra viết một cái:

- Đàn ông con trai đi ra ngoài, nhớ phải bảo vệ tốt chính mình

Trần Thương cảm thấy đàn ông thật rất khổ cực.

Đặc biệt là dạng tựa như mình này.

Cũng ví như hôm nay, rõ ràng ở đơn vị rất khổ cực, bị nữ đồng sự đùa giỡn, bị người bệnh nữ chấm mút, tan tầm xong còn phải giả vờ kiên cường, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Con trai chính là phải học được trưởng thành, nuốt hết sạch những tủi thân, cay đắng này vào trong bụng, không cho người khác phát hiện nỗi đau của mình

Còn phải hoàn thành bài tập bà xã để cho mình ở nhà kịp thời.

Đồng thời còn phải lấy được thành tích max điểm ưu dị

Một khi phát hiện thành tích cuộc thi không hợp cách, có thể sẽ phải đi thi lại.

Cuộc sống không dễ chút nào

Đàn ông thật phải chiếu cố tốt chính mình thôi

...

...

Khoảng thời gian này, cuộc sống cũng dần bước vào quỹ đạo.

Dư Dũng Cương cân nhắc độ khó công việc của Trần Thương quá lớn, cố ý tăng thêm nhân viên, đồng thời tiến hành đổi công việc cho nhau.

Để đồng chí Mã đi hỗ trợ ứng đối.

Lão Mã nghe xong, lập tức vỗ ngực vang ầm ầm, xúc động ra vẻ ngày tốt lành cuối cùng cũng đến.

Thế nhưng anh phát hiện, vì sao người bệnh mình gặp phải lại không giống người Trần Thương gặp phải lắm.

Cũng là một cô gái gặp phải chính mình, nhưng là logic rõ ràng, mạch suy nghĩ mở rộng, thậm chí nói chuyện cũng có bài bản hẳn hoi, một bên luật sư theo sát phía sau.

Lão Mã thở dài.

Mà trong một tuần này, Trần Thương mang theo đoàn đội của mình lại hoàn thành hơn mười đài phẫu thuật nữa.

Toàn bộ cấp độ và kỹ thuật của đoàn đội đều đang được thong thả đề cao.

Mà lúc rảnh rỗi, mọi người cũng sẽ luyện tập khâu lại, nối lại mạch máu là phân đoạn mấu chốt để hoàn thành thay thế động mạch chủ.

Nhất định phải tận khả năng hoàn thành công việc nối lại mạch máu lớn trong thời gian ngắn nhất.

Mỗi ngày chỉ cần không làm gì, mọi người sẽ bắt đầu tiến hành luyện tập nối lại ở văn phòng.

Tổng thể mà nói là mỗi cá nhân đều không ngừng tiến bộ

Đương nhiên, thí nghiệm lâm sàng cũng không phải thuận buồm xuôi gió lắm.

Cho dù những người bệnh phẫu thuật bình thường kia đều sẽ xuất hiện tử vong, càng chưa nói thí nghiệm lâm sàng.

Thậm chí Trần Thương bọn họ đã tận khả năng bài trừ đưa vào ca bệnh có tỉ lệ sống không phải rất cao kia, nhưng như cũ vẫn có một chút xuất hiện di chứng thận suy kiệt nghiêm trọng.

Có điều, những di chứng này cũng còn nằm trong giới hạn chịu đựng.

Thế nhưng, tin tức tốt ở chỗ, 35 đài phẫu thuật đã toàn bộ thành công, chưa từng xuất hiện người bệnh nào tử vong.

Kỳ thật, mỗi đài phẫu thuật đều là một cái khảo nghiệm.

Đối với Trần Thương và thành viên đoàn đội mà nói, vào giờ phút này, tất cả mọi người đều đã hết tốc độ tiến về phía trước rồi.

Hiện tại Lý Bảo Sơn trực tiếp tỏa sáng lần thứ hai trong cuộc đời mình, bản thân đã có cơ sở thực tế, kinh nghiệm cấp cứu thời gian dài vào lúc này hậu tích bạc phát, trở thành người thứ hai có thể tự mình hoàn thành phẫu thuật trong đoàn đội.

Mà lúc này, hiện tại chú ý từ ngoại giới đối với nơi này cũng ngày càng nhiều

Một ngày phẫu thuật kết thúc xong, Trần Thương trở lại cấp cứu, y tá báo cho Trần Thương có một người đàn ông đã ở bệnh viện chờ anh lâu lắm rồi.

Điều này làm Trần Thương có chút hiếu kỳ.

Mình ở thủ đô tựa như cũng không có ai là người quen nha?

Trần Thương vừa đến đại sảnh cấp cứu, nhìn thấy một nam tử gầy gò, thân hình không cao, chừng năm mươi tuổi, quần áo cách ăn mặc lại rất ngay ngắn, có thể thấy, một thân này không rẻ.

Thấy Trần Thương đi ra, ngời đàn ông liền vội vàng đứng lên:

- Chào ngài giáo sư Trần

Người đàn ông thấy Trần Thương, vội vàng nắm chặt hai tay anh.

Mặc dù Trần Thương rất hiếu kỳ, nhưng vẫn nắm tay nói:

- Chào anh

Người đàn ông cười cười, nhìn thoáng qua xung quanh:

- Giáo sư Trần, thuận tiện ra ngoài nói vài câu không?

Trần Thương sững sờ:

- Có gì ngài cứ nói thẳng.

Người đàn ông cười ha ha:

- Thật tốt, giáo sư Trần người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, vậy tôi cũng chỉ nói.

- Bệnh viện Meridian là tôi mở, tôi tên là Vũ Mậu Tuyên, hôm nay tới đây có hai việc, thứ nhất là nói lời xin lỗi với anh, đoán chừng không cần tôi nói, anh hẳn cũng biết rõ là chuyện gì

- Nói thật, tôi thực tế là đánh giá thấp cấp độ của bác sĩ Trần, mà khi tôi nhìn những lời kia của bác sĩ Trần xong, tôi cũng suy nghĩ thật lâu, hôm nay đến chủ yếu chính là muốn tự mình nói lời xin lỗi với cậu.

Trần Thương nhìn Vũ Mậu Tuyên, nhịn không được cười cười.

Bình Luận (0)
Comment