Trần Thương muốn giao tất cả công việc của y tá đặc cấp cho họ, một ngày viết năm phần bệnh án, ghi chép lại quá trình mắc bệnh của người bệnh cho họ làm
Nhận vào kiểm tra lâm sàng của người bệnh dựa theo bệnh tình chia thành: Y tá đặc cấp, y tá cấp một, y tá cấp hai.
Y tá cấp hai là tình huống của người bệnh vô cùng ổn định, trên cơ bản ba ngày cần phải ghi chép lại một lần quá trình mắc bệnh.
Mà y tá cấp một thì cần phải quan sát đúng giờ, thay đổi y lệnh và phương án, vì vậy cần phải ghi chép mỗi ngày một lần quá trình mắc bệnh của người bệnh.
Thế nhưng y tá đặc cấp, mỗi người mỗi khác không giống nhau
Đây là lúc nào cũng có thể sẽ thay đổi phương án, tình huống người bệnh thường xuyên không ổn định, trên cơ bản cứ mỗi lần kiểm tra phòng đều cần phải sữa chữa y lệnh một lần, thế là một lần nữa cần phải ghi chép lại quá trình mắc bệnh của người bệnh
Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy than thở đi vào phòng bệnh, đi đến ngồi bệnh cạnh Trần Thương, thở dài với Trần Thương
- Aiz...
Trần Thương thờ ơ
Đối với dạng người như Mã Nguyệt Huy trước đè xuống sau nâng lên. Trần Thương đã sớm biết nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cách xử lý tốt nhất với Mã Nguyệt Huy là mặc kệ
Mã Nguyệt Huy thấy thế, trong lòng không vui.
Tại sao lại như vậy?
Một chút cảm giác thoải mái cũng không có.
Nghĩ tới đây, Mã Nguyệt Huy tiếp tục thở dài, lần này âm thanh càng lớn, sức thở càng mạnh, làm cho bầu không khí càng bi thương, càng trầm xuống, như vậy mọi người càng chú ý nhiều vào anh.
Tiếng thở dài này cực kỳ giống trước đây khi bị vợ bỏ chẳng thèm ngó tới càng làm cho nản lòng thoái chí, trước kia mình cũng là một nam thanh niên, khi lần đầu tiên làm qua loa mới tuyệt vọng như vậy.
Thế nhưng, Trần Thương lại không ngó ngàng chú ý tới Mã Nguyệt Huy
Nhưng vẫn có người phụ họa
Chủ nhiệm Hầu của tổ 2 đi đến:
- Ủa, giáo sư Mã, anh sao thế? Có chuyện gì không vui à?
Mã Nguyệt Huy thấy vai phụ tới, lập tức tinh thần tỉnh táo
- Vốn cho rằng cuối tuần này có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại cần phải làm thêm việc
Chủ nhiệm Hầu nghe thấy vậy, cũng là chỉ biết đầu:
- Aiz, ai nói không phải chứ, người quá ưu tú cũng không tốt.
- Cuối tuần này tôi định dành thời gian đi chơi với vợ con mình, thế nhưng kết quả thông báo lâm thời muốn tôi đi tham gia kiểm tra trung cấp chủ trị y, tôi nói là tôi không muốn đi, nhưng họ cứ nhất quyết yêu cầu tôi phải đi
- Nói tôi đi tỉnh Hà Bắc làm ban giám khảo chủ trị y, thật sự là tôi rất bất đắc dĩ
Lúc nói chuyện, mặc dù là chủ nhiệm Hầu đã đáp lại lời Mã Nguyêt Huy, thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào Trần Thương, điều này làm cho tim của Trần Thương càng lúc càng đập nhanh, huyết áp tăng lên, Adrenalin bài tiết không ổn định, Dopamine trong cơ thể tăng nhanh bất thường, lúc này thần kình cảm thấy hơi cảm vặt, trên cổ... Tĩnh mạch cổ rõ ràng to lên, tĩnh mạch trào ngược dương tính
Chủ nhiệm Hầu vỗ vai Trần Thương:
- Aizz, giáo sư Trần, đáng tiếc anh không kiểm tra ở tỉnh Hà Bắc, bằng không tôi đã có thể nói giúp anh với bọn họ, giúp giáo sư Trần đạt cái tiêu chuẩn là không có vấn đề
Nói xong, chủ nhiệm Hầu bất đắc dĩ lo lắng cho Trần Thương rời đi
Mã Nguyệt Huy nghe xong thì biến sắc:
- Khoan... chờ một chút, tôi còn chưa nói chuyện của tôi xong mà! Tôi còn kể cho chủ nhiệm Hầu một chút, anh qua đây, nghe tôi nói
Chủ nhiệm Hầu mặc kệ
Mã Nguyệt Huy lập tức trợn tròn mắt.
Con mẹ nó...
Đã nói là chủ nhiệm Hầu là vai phụ mà?
Sao tôi lại là người trở thành vai phụ chứ?
Tôi không giả làm vai phụ minh họa cho anh đâu
Anh có thể để cho tôi đóng tròn vai được không?
Thật là tức chết mà.
Thế nhưng, chủ nhiệm Hầu đương nhiên sẽ không mắc lừa, vui vẻ rời đi.
Mã Nguyệt Huy đã đóng giả thất bại, hơi thất vọng, sau đó vội vàng vuốt ngực, tự an ủi mình:
- Tôi không được tức giận, tôi không khó chịu, tôi phải rất vui vẻ... Đừng sinh khối u
Trần Thương thấy dáng vẻ này của Mã Nguyệt Huy, bất đắc dĩ đau lòng.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Áp lực trong lòng Trần Thương rất lớn, Trần Thương cảm thấy người ở đây đều là 985, từng người cấp độ 211.
(* DG: Mình không hiểu mấy số này lắm)
Kiểm tra trung cấp không phải dựa theo đạt tiêu chuẩn à?
Mà là dựa theo kém mấy phần max điểm?
Này không phải là con người?
Mấy ngày nay, các y tá trong khoa cũng biết giáo sư Trần sắp phải kiểm tra, từng cái thì đều rất hiểu chuyện.
- Giáo sư Trần, đây là bữa cơm trưa tôi làm cho anh, rau củ, thịt cá đều tươi xanh, có thể hỗ trợ tăng cường trí nhớ
Y tá Trình Di buổi trưa thay ca, sau đó đưa tới cho Trần Thương một phần bữa ăn.
- Giáo sư Trần, những ngày này anh phải lao công tổn sức quá nhiều, vận động trí não, giáo sư phải học tập thật tốt nha! Đúng rồi, để tôi pha cho anh một chút cà phê để tỉnh táo lên một chút, đây là cà phê chồn mà chồng của tôi đã mua cho tôi, anh dùng thử đi
- Giáo sư Trần, anh học tập quá cực khổ, để chồng của tôi chế tạo ra một công cụ gian lận công nghệ cao giúp giáo sư Trần, có được không?
- Giáo sư Trần, thời tiết nóng như vậy, phòng trưc ban của y tá chúng tôi đều có máy điều hòa, chúng ta đi đến chỗ đó nghĩ ngơi đi
...
Y tá Trình Di đã làm cho Trần Thương một lần nữa ý thức được, thế gian này có chân tình, thế gian này có chân ái
Rốt cuộc Trần Thương cũng biết vì sao bên trong phòng ban cần phải có y tá
Đây tuyệt đối là bởi vì Thượng Đế biết rõ bác sĩ quá cực khổ, nên cố ý phái các y tá đáng yêu xinh đẹp xuống phối hợp làm việc và quan tâm chăm sóc bác sĩ.
Trần Thương học tập là rất khô khan, học tập trong hoàn cảnh này thật là ấm áp
Đương nhiên, Trần Thương bởi vì muốn thành công tiêu diệt một đám Trang Tất Phàm trong khoa này, nên anh đã quyết định phải thi điểm thật cao.
- Tôi là Dư chủ nhiệm của Ngoại khoa lồng ngực, giáo sư Trần có rảnh không? Có một người bệnh bên khoa chúng tôi rất đặc biệt, muốn nhờ giáo sư Trần đến hội chẩn một chút cho người bệnh.
Dư Dũng Cương nhìn thấy Trần Thương cố gắng học tập, vui mừng gật đầu:
- Trần Thương bề bồn rất nhiều việc, có lẽ trong tuần này không có thời gian.
Đối phương lập tức sửng sốt một chút:
- Có ý gì? Giáo sư Trần thực hiện thành công đại phẫu chỉ trong một lần?
Dư Dũng Cương trầm ngâm một lát:
- Giáo sư Trần sắp tham gia kiểm tra trung cấp
Đối phương rõ ràng sững sờ:
- Giáo sư Trần muốn đi làm giám khảo à?
Dư Dũng Cương lắc đầu:
- Không, giáo sư Trần muốn đi tham gia kiểm tra chủ trị y.
Đối phương lập tức sửng sốt
Thật lâu mới nói:
- À... giáo sư Trần vẫn là một chủ trị y mà
Dư Dũng Cương cười ha ha
Thiên hạ này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được
Giáo sư Trần là một bác sĩ nội trú, chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ trung tâm Cấp cứu.
Toàn bệnh viện cũng bắt đầu bàn tán say sưa về việc này…
Trần Thương đi chỗ nào thì người khác đều cười chào hỏi:
- Giáo sư Trần cố gắng lên, chủ trị y khẳng định không thành vấn đề
- Đúng đấy, giáo sư Trần có thể dễ dàng vượt qua
Trần Thương đỏ mặt bất đắc dĩ.
Tôi là bác sĩ nội trú tôi kiêu ngạo à?
Tôi bành trướng à?
Mọi người... Mọi người thật là…
Thôi! Thôi