Chớp mắt ngày thứ bảy cũng đã sắp đến.
Vào ngày thứ sáu, Trần Thương vội vàng chạy về An Dương để thứ bảy tiến hành thi viết.
Sau khi trở về, Trần Thương quyết định ở lại khách sạn, dù sao nếu như lúc ấy thuê phòng ở thì rất tốn kém, Trần Thương thuê rồi lại đi liên tục, mặc dù tiền nhà một tháng chỉ tốn khoảng một ngàn nguyên, thế nhưng để không cũng rất lãng phí.
Hơn thế, phòng ở của Trần Thương cũng đang tu sửa, khoảng thời gian này cần phải trang trí thay thế một chút, đoán cũng cũng một hai tháng mới sửa xong.
Quản lý vẫn luôn liên lạc với Trần Thương, thỉnh thoảng còn gửi ảnh chụp qua.
Trở về An Dương, Trần Thương đã cảm thấy giống như mình trở về ngôi nhà thứ hai của mình.
Không khí trong lành, vô cùng quen thuộc với Trần Thương, so với cái khói sương mờ nhân ảnh ở thủ đô thì không hiện đại bằng, thế nhưng nó gần gũi, trong lành hơn rất nhiều.
Không khí có thể làm cho việc hô hấp tiến vào trong phổi ngẫu nhiên còn có thể đưa tới tắc nghẽn phổi mãn tính làm cho người bệnh ho khan vài tiếng.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, tìm một cái khách sạn để ở lại, địa chỉ học viện kỹ thuật máy tính ở Tân Hoa, Trần Thương lại không có lái xe trở về, nếu đón xe tới đó cũng mất khoảng 50 nguyên tiền, khoảng cách cũng không gần, 9 giờ bắt đầu kiểm tra, Trần Thương cần xuất phát trước một giờ.
Trần Thương cần làm quen một chút địa hình nơi đây, nhìn xung quanh có cái gì quen thuộc hay có người nào không, nói không chừng có thể giao lưu trao đổi.
Tâm trạng hiện tại của Trần Thương hơi bối rối, bởi vì chính Trần Thương chỉ có cái hệ thống phẫu thuật, không có một cái hệ thống học bá nào ở nơi đây cả?
Ngày thứ nhất kiểm tra liên tục cả ngày.
Bốn môn trong khóa
Bác tài xế lái xe taxi là người bản địa nơi đây, nhìn thấy Trần Thương ngồi trên xe xem tài liệu, hỏi Trần Thương:
- Cậu thanh niên trẻ này, đến đây để kiểm tra à?
Trần Thương xấu hổ cười nói:
- Dạ đúng vậy, bây giờ cháu còn phải ôm một đống tài liệu này để kiểm tra, rất lo lắng.
Bác xế lái taxi cười ha ha một tiếng:
- Hồi đó tôi còn đi học không như thế này, lúc kiểm tra đều là cầu trời khẩn phật để qua
Trần Thương nghe xong, gặp phải người bạn đồng hành, cảm thấy nói không chừng có thể tìm được một chút cổ vũ từ bác tài, bất đắc dĩ nói:
- Hiệu quả cũng không tệ lắm phải không?
Bác tài xê cười ha ha một tiếng:
- Hiệu quả? Còn có thể, mỗi lần bị cha tôi đánh, đánh thì đánh, đánh quen thuộc, sau đó học không nổi nữa nên đi lái xe taxi, thế mà cũng được là 20 năm
- Cậu thanh niên này, cậu làm nghề gì? Kiểm tra cái gì ở đây?
Trần Thương gật đầu:
- Cháu là bác sĩ, cháu đến đây chính là để kiểm tra trung cấp, cũng chính là chủ trị, cái này thứ cần học cũng thật nhiều, ai u
Trần Thương chưa kịp nói xong, cái bác tài này đã phanh gấp suýt nữa là đã đập đầu
Trần Thương lập tức sửng sốt một chút:
- Bác tài...
Bác tài xế lái taxi trừng mắt hổ một cái:
- Ai là bác tài của cậu? Xuống xe
Trần Thương lấy bản đồ so ra một chút:
- Bây giờ vẫn chưa đến mà?
Tài xế gật đầu:
- Xe hỏng, tôi đi xem một chút, cậu hãy đi xuống trước.
Trần Thương ồ một tiếng, gật đầu đi xuống.
Vừa đi xuống, tài xế đã bật chìa khóa lái xe đi, sau đó chạy được một khoảng cách, thò đầu ra tức miệng mắng to:
- Một người như cậu mà còn kiểm tra chủ trị y, phi! Tạm thời ôm chân phật vậy mà muốn làm bác sĩ
- Các cậu là bác sĩ, phải học tập thật tốt, ngày bình thường thì phải bỏ công sức, cậu cho rằng cậu là đồ tể à?
- Ngày hôm nay tôi chính là trừ hại cho dân, may mắn để tôi gặp cậu, chứ lỡ như cho cậu vượt qua kiểm tra, không chừng không ít người không may đâu
- Tiền thì tôi cũng không cần, cậu cũng đừng thi
Nói xong, tài xế cười ha ha một tiếng, hừ lên bài hát:
- Mặt trời sáng sớm, chiếu trên đường...
Tiền?
Muốn tiền làm gì?
Làm việc tốt là vì tiền à?
Để lại Trần Thương đứng tại nơi đó, một mặt mê mang dưới ánh ắng...
Tôi đã làm gì, đọc sách cũng sai à?
Tôi... Tôi...
Trần Thương đứng ở đằng kia, tủi thân muốn khóc.
Tôi đã trêu ghẹo ai?
Tại sao phải đối xử với tôi như thế?
Trần Thương không ngờ là mình lại gặp phải tài xế dở khóc dở cười như thế này.
Thế nhưng, trình độ của tài xế này hiển nhiên là còn chưa đủ, nếu như Trần Thương là tài xê thì sẽ chở Trần Thương đến một cái nơi hoang vu vắng vẻ không có người ở.
Sau đó cho xuống xe rồi chạy bỏ đi
Trần Thương mất hai phút là đón một chiếc xe khác.
Nhưng mà lần này Trần Thương thông minh hơn.
Nếu như tài xế hỏi anh làm gì, Trần Thương sẽ cười cười ha ha, không nói lời nào.
Sau khi xuống xe, Trần Thương mất 8 mao tiền lẻ.
Nói câu:
- Chàng trai trẻ, tôi nói thật với cậu, cậu đến kiểm tra như vậy rõ ràng là lãng phí tiền, 8 mao tiền này tôi cũng không cần, lần sau cậu vẫn phải kiểm tra
- Thế nhưng lần sau, cậu phải học tập thật tốt, lâm trận mới mài gươm như vậy sẽ vô dụng
Nói chuyện xong, chạy xe đi như một làn khói.
Vào lúc này, từ trong loa vang lên một câu.
- Mọi người chú ý, hôm nay các bác sĩ ở nhiều bệnh viện khác nhau đến đây kiểm tra trung cấp, cũng chính là lên cấp y sĩ trưởng, khi lên xe, mọi người phải lưu ý một chút, nếu như đi học viện máy tính Tân Hoa, chính mình suy nghĩ một chút trình độ của đối phương như thế nào, thành tích tốt thì chở qua, đây chính là bác sĩ giỏi, không chỉ phải đúng giờ, mà còn có thể miễn phí, chút tiền này cũng không quan trọng
- Dù sao người ta lợi hại, sau này trợ giúp chính là nhân dân An Dương chúng ta, đều là bác sĩ giỏi
- Nếu như gặp phải bác sĩ đi thi với tâm lý may mắn thì, tuyệt đối đừng đưa đến, nếu đưa đi chính là tai họa quốc gia! Mẹ nó vừa tôi gặp phải một cậu nhóc, dáng dấp cũng đẹp trai, thế nhưng không ngờ lại là một bao cỏ! Muốn tạm thời ôm chân phật, trên người còn mang theo rau xào
- Mẹ nó, lúc ấy tôi đã tức giận, trực tiếp thả cậu ta xuống dọc đường
Sau đó Trần Thương nghe thấy, nhìn chằm chằm tài xế đang lái xe.
Đột nhiên, tài xê thân mật cười một tiếng:
- Cái này... Tiểu huynh đệ, tôi chở sai chỗ, mau lên xe, tôi đưa cậu đi, chớ tới trễ
Trần Thương xoay người bỏ chạy
Bây giờ, đi kiểm tra mà cũng khó khăn như thế à?
Quá nguy hiểm
Mà tài xế thì tức giận xuống xe, bực mình nói:
- Mẹ nó, hôm nay mình đã làm một chuyện xấu, xong con bê
Tức giận đến hắn chỉ về phía Trần Thương hô to:
- Cậu đừng để tôi gặp lại! Cẩn thận... Cẩn thận tôi tặng cậu cờ thưởng
- Móa, tôi còn tiết kiệm cho cậu tám mao tiền nữa chứ
Trong khi bác tài xế đang hùng hổ mắng chửi.
Trần Thương đã vội vàng chạy vào, sợ bị anh ta nhìn thấy rõ ràng mặt.
Trong sân trường đã tới không ít người, thế nhưng rõ ràng trường thi còn chưa mở cửa, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập với nhau, cười nói.
Trần Thương một mặt mờ mịt, đã chuẩn bị xong rồi à?
Một chút không lo lắng à?
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, tìm một góc không người, móc ra thẻ dự thi của mình đeo lên.
Cái này thật không thể trách Trần Thương không ra sức, chỉ có thể nói đề thi quá xảo trá, mà phạm vi còn quá rộng.
Trần Thương có rất nhiều thứ thật sự hiểu không rõ ràng.
Không thể nào đọc thuộc lòng được?
Ngay khi Trần Thương đang ráng học bài thì đột nhiên một người đàn ông đi tới.
Chủ nhiệm Trần, anh cũng tới đây để kiểm tra hả?