Kỳ phỏng vấn sát hạch được thêm vào lần này thật ra cũng không quá khác so với kỳ thi lần trước
Đơn giản chính là các thao tác như nhìn ảnh, hỏi bệnh, chẩn bệnh, phương án chữa trị.
Thế nhưng độ khó khẳng định là cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa năm nay là thực hành, cho nên các phương diện sẽ không quá cẩn thận chặt chẽ.
Địa điểm đánh giá lần này không còn là nơi vắng vẻ không người của học viện nghề nghiệp máy tính Tân Hoa nữa.
Đương nhiên, chủ yếu là Trần Thương lo lắng sẽ không đi taxi đượcs.
Trần Thương còn đang nghĩ không biết hôm nay trong nhóm wechat của tài xế có xuất hiện ảnh chân dung của mình hay không?
Giống như kiểu tội phạm bị truy nã
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy tê cả da đầu.
Địa điểm kiểm tra của Trần Thương là ở bệnh viện nhân dân tỉnh Đông Dương.
- Đến rồi! Đến rồi
- Giáo sư Trần đến rồi
- Tôi xem nào? Ai da, thật là đã đến rồi
Kiểm tra là tiến hành bốc thăm, Trần Thương ngồi trong đại sảnh an tâm chờ đợi kiểm tra.
Bởi vì bên trong có sự tồn tại khoa y tế và các giám khảo khác nên mọi người cũng không dám thì thào tùy ý trò chuyện với nhau.
Chỉ có thể tự mình bổ sung một ít hình ảnh luyện tập ở trong đầu, hy vọng có thể dùng đến.
Làm bác sĩ thật ra cực khổ nhất không phải là làm việc.
Mà là thi cử
Khi đi học không nói, các loại kiểm tra, thật vất vả mới tốt nghiệp đại học, chúc mừng anh, anh sắp trở thành nghiên cứu sinh rồi
Lên đến nghiên cứu sinh, anh cần phải chuẩn bị cho kỳ thi năng lực hành nghề bác sĩ, chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá hàng năm, chuẩn bị cho việc đánh giá và bảo vệ luận án
Anh nói không muốn tham gia thi lên tiến sĩ?
Vậy cũng không có liên quan gì, bởi vì tiếp theo anh phải chuẩn bị kỳ thi cho bác sĩ điều trị
Còn có các kỳ thi cho các loại thuốc khác nhau, à, mặc dù bệnh viện cho phép anh đạo văn...
Còn phải tham gia các kỳ thi đánh giá trong nước và ở các tỉnh.
Sau đó là kỳ thi phó chủ nhiệm, chủ nhiệm, kỳ thi nhân tài ưu tú của quốc gia...
Còn có, kỳ thi bác sĩ định kỳ.
Nếu như anh lựa chọn ngành bác sĩ, có thể cả đời này anh đều phải làm thí sinh rồi.
Dù cho là anh đã hơn năm mươi tuổi, hoặc là hơn sáu mươi tuổi nhưng chỉ cần còn muốn tham gia làm việc, như vậy thì phải tham gia kì thi định kỳ của bác sĩ.
Chính là chua như thế.
Mặc dù lòng tin hôm nay của Trần Thương không tràn đầy, thế nhưng cũng có tám chín phần mười.
Dù sao đánh giá kỹ năng thực tiễn lâm sàng, Trần Thương tin là mình có trình độ.
Trong lúc chờ đợi, nhân viên công tác bưng một ly cà phê thơm ngác chậm rãi đi đến.
- Giáo sư Trần, vất vả rồi, uống một tách cà phê đi
Trần Thương ngẩng đầu, nhìn nhân viên công tác.
Oh?
Rất quen nha
Đây không phải là phó chủ nhiệm Chu, người trợ giúp mình lúc ở ngoại khoa phẫu thuật tay à?
- Chủ nhiệm Chu, cảm ơn
Trần Thương vội vàng cảm ơn.
Nghe thấy Trần Thương khách sáo như vậy, phó chủ nhiệm Chu cũng đỏ mặt lên, bây giờ Trần Thương lợi hại như vậy, không ngờ vẫn gọi mình là chủ nhiệm, anh cảm thấy kỳ kỳ.
- Ai nha, giáo sư Trần quá khách sáo rồi, gọi tôi tiểu Chu là được rồi.
- Cái này, tôi cũng không làm phiền nữa, anh hãy nghỉ ngơi một lát, nếu... nếu như có đói bụng, chỗ giám khảo của chúng tôi có trà bánh, anh có thể...
Chủ nhiệm Chu nhìn xung quanh, vẫy tay với người ở khoa y tế.
- Tiểu Dương, cậu qua đây, đây là giáo sư Trần, cậu hãy tiếp đãi thật tốt, có chuyện gì thì cậu cứ giúp đỡ một chút.
Nhân viên giám thị nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu, cúi chào Trần Thương:
- Xin chào giáo sư Trần, anh cứ gọi tôi là Tiểu Dương.
Vào lúc này, các thí sinh đi thi gần đó nhìn thấy một màn như thế, trong lòng thật sự có trăm mối cảm xúc
Đố kị?
Không
Họ một chút cũng không đố kị, chỉ là không biết tại sao, tay phải sắp không trụ được mà nắm chặt tay trái.
Quá hung tàn rồi
Có thể tham gia kỳ thi đàng hoàng không?
Thầy giáo khảo tự xưng là Tiểu Dương thì cũng thôi đi.
Anh ta đường đường là phó chủ nhiệm ngoại khoa tay mà tự xưng là Tiểu Chu, thích hợp à?
Bỏ đi, bỏ đi, cũng chỉ là thêm vài ly cà phê mà thôi.
Chúng tôi không tức giận
Không phải chỉ là cà phê thôi à? Không có gì hiếm cả
Nói không chừng bên trong cà phê không bỏ đường, cực kỳ đắng
Cũng nói không chừng bên trong cà phê bỏ rất nhiều đường, nếu như giáo sư Trần bị tiểu đường thì sao?
Emm...
Trần Thương cũng không biết như thế là không tốt, vội vàng nói:
- Không có việc gì, chủ nhiệm Chu không cần khách sáo, tôi chỉ đến tham gia kỳ thi mà thôi, anh không cần phải như thế
Chủ nhiệm Chu cười nói:
- Nếu giáo sư Trần không có việc gì nữa thì tôi đi trước, Tiểu Dương, tiếp đãi giáo sư Trần cho tốt.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đang chăm chú vào ly cà phê.
Trần Thương suy nghĩ nửa ngày, cũng không dám nhúc nhích.
Mặc dù cà phê rất thơm, nhưng... mẹ nó tôi cũng không dám động.
Lúc Trần Thương sắp chảy nước miếng, cuối cùng cũng đến lượt của anh.
Sau khi đi vào văn phòng, bên trong có ba vị giám khảo đang ngồi, còn có một người bệnh.
Chỉ là...
Làm cho người bệnh hơi không hiểu là, vì sao ba vị giám khảo này đều nơm nớp lo sợ, ngồi ở phía kia một mặt cung kính, giống người đi thi hơn.
Nhìn thấy Trần Thương bước vào.
Ba vị giám khảo vội vàng đứng lên.
- Chào giáo sư Trần
Người bệnh này thấy thế, lập tức bị dọa cũng vội vàng đứng lên, lắp ba lắp bắp nói:
- Chào giáo sư Trần
Trần Thương sững sờ, lời nói đã chuẩn bị xong cũng không nói ra được.
- Chào... chào buổi sáng các vị giám khảo, tôi là thí sinh số 49.
Thật ra cũng không thể trách Trần Thương, người hôm nay đến làm giám khảo, một người là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện trực thuộc Đại học Y Đông Dương, một người là phó chủ nhiệm ngoại khoa Tim của Tỉnh Nhị Viện.
Một người là phó chủ nhiệm đến từ ngoại khoa Tổng hợp của bệnh viện thủ đô Địa Đàn.
Trong mắt ba người này, Trần Thương thật sự vô cùng lợi hại.
Cũng không còn cách nào
Phó chủ nhiệm Địa Đàn tên là Từ Ái Minh, anh nở nụ cười nịnh nọt nhất có thể mà không làm mất đi sự lễ độ:
- Giáo sư Trần, kỳ thi đánh giá hôm nay của chúng ta chủ yếu có bốn bước
- Thứ nhất là hỏi bệnh, thứ hai là phân tích kết quả xét nghiệm và dữ liệu hình ảnh, thứ ba là chẩn đoán bệnh, tốt nhất là lập ra phương án điều trị.
- Giáo sư Trần, anh xem, anh bắt đầu từ bước thứ mấy?
Ba vị giám khảo thì cung kính, thí sinh lại ung dung tự đắc, người bệnh duy nhất hơi nơm nớp lo lắng bất an.
Anh cảm thấy có phải là bệnh của mình nghiêm trọng hơn hay không?
Anh thật sự chỉ là có bệnh tim thôi
Sao lại cảm thấy đầu óc của bản thân lại hơi có vấn đề?
Anh đột nhiên nghĩ đến hôm đó lúc chủ nhiệm ngoại khoa Tim đến kiểm tra phòng, đồng thời điều trị tim não và logic.
Trước đây anh không hiểu, thế nhưng bây giờ anh thật sự hiểu rồi.
Nhưng... có phải là đã muộn rồi hay không?
Toàn bộ trường thi đều dở dở ương ương làm cho Trần Thương hơi cắn rứt bất an liếc nhìn vào camera.
Loại thi này còn có thể bắt đầu từ bước thứ mấy?
- Làm theo quy trình bình thường, từng bước một.
Từ Ái Minh nghe xong, lập tức phủi tay, gật đầu:
- Được, được, được, thật ra tôi đã nhiều lần đề nghị giáo sư Trần được miễn thi.
- Cái này... giáo sư Trần, anh chuẩn bị xong rồi thì có thể trực tiếp bắt đầu, trực tiếp nói là được rồi.
Trần Thương gật đầu:
- Cái này, giấy với bút ở đâu? Tôi muốn ghi chép một chút.
Bác sĩ Dương - phó chủ nhiệm ngoại khoa Tim của Tỉnh Nhị Viện nói:
- Không cần đâu, giáo sư Trần, anh nói là được, để tôi ghi lại cho anh.
Trần Thương sững sờ:
- Như vậy có được không?
Ba người liếc nhau:
- Chúng tôi nói được vậy thì chính là được
Trần Thương do dự một chút, anh sợ đám giáo khảo này kết hợp lại đào hố mình, sau một lát do dự, anh vẫn quyết định tự viết.
Lỡ như có âm mưu gì thì bản thân cũng có cái mà chuẩn bị.