Thật sự Trần Thương cũng không nghĩ rằng tình huống sẽ phức tạp như thế này.
Vốn chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra sát hạch, Trần Thương cảm thấy rất đơn giản, thế nhưng... Càng suy luận thì thông tin nhận được càng nhiều, Trần Thương thì càng lo lắng bất an.
Hiện tại kết quả đã có
Khi người bệnh bị đưa đến phòng giám sát, trong lòng vẫn là một mặt chết lặng.
Từ đầu đến cuối, Trần Thương không có phản ứng gì, từ một chút chuyện xảy ra hôm nay, đến chính mình mơ hồ chẩn đoán đưa tới một bệnh Kawasaki phức tạp, làm cho những chủ nhiệm nghe mà biến sắc?
Mà lúc này, trong trường thi, Trần Thương chỉ có thể kiểm tra như vậy rồi coi như thôi
Dù sao...
Cho dù Trần Thương có cấp độ vượt qua giám khảo, đáp án của Trần Thương đã là câu trả lời hoàn toàn chính xác, đây là loại thể nghiệm gì?
Hiện tại Trần Thương đã biết rõ.
Đương nhiên, chuyện như thế này cũng không hiếm thấy.
Hàng năm thi nghiên cứu y học, thi bác sĩ, kiểm tra chức danh, bên trong thế nào cũng phải xuất hiện mấy câu hỏi sai đề.
Giống như không có đề thi sai lầm thì sẽ không có cách nào chứng minh y học đang phát triển.
Đến lúc này, Trần Thương khẳng định đã không có cách nào tiếp tục kiểm tra.
Hôm nay, người bệnh có thể cần phải tiến hành một bước kiểm tra hoàn thiện tương quan, mau chóng bắt đầu phẫu thuật
Mà hết lần này tới lần khác, người có thể phẫu thuật đang ở trường thi.
Mà cũng may mắn bởi vì có Trần Thương ở đây.
Bằng không, nếu tình huống của người bệnh mà có thay đổi gì, bác sĩ phẫu thuật chắc chắn sẽ không đến kịp tìm
Đúng là phẫu thuật có thể chọn ngày.
Thế nhưng cũng cần phải nhanh chóng phẫu thuật.
Vào lúc này, trong lòng là hốt hoảng nhất là ai?
Lý Huy
Đề sai
Khẳng định là sai.
Không chỉ là có đề thi trung cấp phạm sai lầm đơn giản như vậy, mà chẩn đoán bệnh cho người bệnh nằm viện cũng sai
Người bệnh không chỉ không phải là cao huyết áp, tim đau thắt bình thường, mà là bệnh Kawasaki có thể có nguy hiểm đến tính mạng, bóc tách động mạch chủ là điềm báo trước
Còn may là người bệnh này chưa xảy ra chuyện gì...
Nghĩ đến lúc người bệnh đột nhiên phát bệnh... Ở trên trường thi lại không có...
Một khi xảy ra chuyện này, Lý Huy chắc chắn là khó chối từ tội lỗi
Cho dù là bởi vì người bệnh che giấu tình trạng phát bệnh mới dẫn đến chẩn đoán bệnh không chính xác.
Thế nhưng
Loại chuyện này, một khi xảy ra chuyện, chắc chắn là chuyện lớn.
Nghĩ tới đây, Lý Huy luôn bất đắc dĩ khiếp sợ, vô cùng lo lắng.
Người bệnh rất nhanh đã được đưa đi giám sát.
Mà hiện tại, đầu của Lý Huy đã đổ đầy mồ hôi, nghiêm túc nói với Trương Bồi Nghĩa và Hầu Lượng nói:
- Chắc chắn phải dồn toàn bộ công lực cấp cứu, cứu vớt người bệnh
- Người bệnh... Không thể xảy ra vấn đề gì
- Tìm bác sĩ, liên lạc với các bệnh viện mau chóng tìm chuyên gia đến hoàn thành phẫu thuật.
Trương Bồi Nghĩa và Hầu Lượng liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài.
Thật sự là làm khó nhau
- Viện trưởng Lý, không phải chúng tôi không muốn trị, mà là... Căn bản là chúng tôi không đủ năng lực để làm phẫu thuật như vậy.
- Thậm chí... Anh cũng nhìn thấy, chúng tôi chẩn đoán bệnh cũng không thể chẩn đoán bệnh rõ ràng.
Nói đến đây, hai người đều hơi hổ thẹn.
Rất áy náy, thế nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
- Thật sư là tình huống của người bệnh quá đặc biệt, tôi làm nghề y từ trước đến nay cũng đã được 30 năm, từ trước tới nay chưa từng gặp người bệnh như thế này, tất cả triệu chứng chúng tôi đều có thể giải thích rõ ràng, thậm chí đưa ra rất nhiều phương án sau đó còn rất hữu hiệu
- Kết quả kiểm tra cơ bản rất bình thường
- Làm sao chúng tôi có thể chẩn đoán ra người bệnh có triệu chứng như vậy?
Trương Bồi Nghĩa bất đắc dĩ nói mấy câu, bên trong toàn là tự trách bản thân
Trương Bồi Nghĩa thật sự rất áy náy, vì sao chính mình không thể chẩn đoán được như vậy
Anh tự trách suýt nữa bởi vì trình độ của bản thân mình không đủ dẫn đến mạng sống của người bệnh ngàn cân treo sợ tóc
Trương Bồi Nghĩa không hiểu vì sao trình độ của mình lại không đủ?
Chữa bệnh là bất đắc dĩ.
Mà còn, thậm chí nhiều khi, chữa bệnh đều là chủ quan.
Vì sao nói như vậy?
Hoàn toàn chính xác, kiểm nghiệm sinh hóa, sinh lý đều là biểu hiện khách quan
Thế nhưng Trương Bồi Nghĩa cần bác sĩ lâm sàng để kiểm nghiệm sinh hóa sinh lý, phán đoán ra kết luận.
Cái này tăng lên sự phán đoán chủ quan
Hầu Lượng nhìn thoáng qua đồng nghiệp của mình, vỗ lên vai anh.
Có đôi khi, mấy thứ này không cách nào thay đổi.
Sau khi Lý Huy nghe xong, bất đắc dĩ nói:
- Trần Thương... sao Trần Thương đó lại biết? Cậu ta... Bây giờ cũng chỉ 30 tuổi?
- Đúng rồi, Trần Thương vừa nói cậu ta có thể phẫu thuật...
Lý Huy không biết vì sao Trần Thương lại lợi hại như vậy, làm sao Trần Thương có thể so sánh với các chuyên gia đẳng cấp của các bệnh viện?
Trước đây, khi Khổng Gia Huy gãy tay đã được Đàm Trung Lâm đưa đến Tỉnh Nhị Viện, điều này làm cho trong lòng Lý Huy vẫn luôn khó chịu đối với Trần Thương.
Dù sao nếu như Trần Thương đến tỉnh Nhân Dân hoàn thành phẫu thuật, phần công lao này chính là của Lý Huy.
Thậm chí lãnh đạo Khổng cũng sẽ coi trọng vô cùng Lý Huy
Hiện tại, anh nhìn Tần Hiếu Uyên xem, trực tiếp điều nhiệm đến đại học y Đông Dương đảm nhiệm chức hiệu trưởng.
Bệnh viện nhân dân tỉnh tuyệt đối lợi hại hơi Tỉnh Nhị Viện không ít, bất luận là địa vị hành chính hay là địa vị ngành nghề.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Tần Hiếu Uyên lại bò lên đầu của anh.
Hầu Lượng bất đắc dĩ nói:
- Viện trưởng Lý, anh thật không biết Trần Thương lợi hại như thế nào rồi
- Tôi nói thật với anh, toàn bộ An Dương, không, anh tìm khắp nơi toàn bộ Đông Dương cũng không thể tìm thấy một bác sĩ nào có thể hoàn tành phẫu thuật thay thế động mạch chủ tốt như Trần Thương
Hầu Lượng có một câu không nói.
Thế nhưng Trương Bồi Nghĩa đã không nhịn được, trực tiếp nói:
- Viện trưởng Lý, có ít người có thể được thay thế, thế nhưng có người lại là độc nhất vô nhị
- Mà Trần Thương, chính là một người độc nhất vô nhị đó.
Hầu Lượng sững sờ, nhìn thoáng qua Trương Bồi Nghĩa, lắc đầu.
Lời này... Ngẫm lại coi như xong, không thể nói được
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, câu nói này nghe vào lỗ trong tai Lý Huy rất không được tự nhiên.
Bởi vì trong mắt lãnh đạo, bác sĩ là binh lính dưới tay của anh thôi, nên cũng không quan trọng như trong tưởng tượng vậy.
Lý Huy hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có loại tình huống này.
Quả nhiên, sau khi Lý Huy nghe thấy lời nói của Trương Bồi Nghĩa thì sắc mặt âm tình bất định, sau một lúc lâu sau đó, thở dài.
- Aizz, chuyện này, mọi người hãy xử lý đi, tôi đi liên hệ với Vệ Kiện Ủy một chút.
Đang lúc muốn ra cửa, Lý Huy suy nghĩ một chút:
- Sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta chắc chắn phải mời Trần Thương ăn một bữa cơm.
Trương Bồi Nghĩa nhẹ gật đầu.
Bên này, Trần Thương, Từ Ái Minh cùng với mấy người nữa cũng đi vào trong văn phòng.
Trương Bồi Nghĩa còn có một chuyện không rõ:
- Giáo sư Trần, xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, sao anh có thể chẩn đoán bệnh của người bệnh như vây? Cần bao lâu?
Trần Thương trầm tư sắp xếp lại từ ngữ.
Trương Bồi Nghĩa vẫn luôn không rõ đối với quá trình suy luận của Trần Thương.
Thật ra, đây chính là năng lực tư duy lâm sàng.
Chẩn đoán bệnh
Phải căn cứ tất cả thông tin của người bệnh, tiến hành suy luận, suy luận đi ngược chiều, suy luận xuôi chiều, vân vân...
Đây là một chuyện rất khó
Một mặt khác, Trương Bồi Nghĩa muốn biết chênh lệch giữa Trần Thương và mình đến cùng lớn thế nào?
Lần chẩn đoán bệnh này đủ để thấy chênh lệch của hai người.
Từ Ái Minh thản nhiên nói:
- Giáo sư Trần chỉ dùng 10 phút.
Hai người khác khẽ gật đầu phụ họa.
Thật ra... Nếu như dựa theo quá trình suy luận thì tốc độ chẩn đoán bệnh của Trần Thương rất nhanh
10 phút?
Căn bản không cần đến.
Thế nhưng, Từ Ái Minh và Trương Bồi Nghĩa nghe thấy vậy thì lập tức sửng sốt một chút.
Chỉ cần mười phút đã chẩn đoán được một ca bệnh nghi nan mà còn có tính mê hoặc như vậy à?