Lúc này, Trương Viễn đã xong việc.
Đi với Trần Thương, một hơi uống hết nửa lon bia.
- Tôi có thích một cô gái, là bạn học thời đại học của tôi, lúc ấy tôi ở Thượng Hải, cô ấy ở Hiệp Hòa, sau này tôi trở lại thủ đô, chính là muốn ở bên cô ấy.
- Chúng tôi phải nói là như gần như xa, thế nhưng sau khi tôi và anh có buổi tọa đàm ở bệnh viện Hiệp Hòa vào tháng trước, quan hệ của chúng tôi đã tốt hơn, bắt đầu hẹn hò thường xuyên.
- Nhưng mà... aizz
- Hôm qua tôi được nghỉ ca tối, tôi hẹn cô ấy buổi tối ra ngoài xem phim, cô ấy nói phải trực ban nên tôi mua đã bữa khuya mang qua.
- Kết quả tôi nhìn thất một chiếc Alto (*) dừng lại, cô ấy trực tiếp vui vẻ chui vào trong xe.
(DG: Alto là một dòng xe do Suzuki sản xuất).
- Tôi chỉ có thể im lặng theo dõi ở phía sau, phát hiện họ đến bãi đỗ xe ở một trung tâm mua sắm, sau đó... nửa ngày cũng chưa đi ra
Sau khi Trần Thương nghe thấy vậy thì lập tức sửng sốt
Bãi đỗ xe, một nam một nữ, một chiếc xe...
Có thể làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thương biết rõ, Trương Viễn có lẽ đã bị cắm sừng rồi...
Trần Thương bất đắc dĩ vỗ vai Trương Viễn, nén bi thương
Trương Viễn không nhịn được nói:
- Lúc ấy, tôi... lấy dũng khí lặng lẽ chạy đến, muốn nhìn họ đang làm cái gì
Trần Thương sững sờ.
Dường như đã nhìn thấy chiếc mũ xanh trên đầu Trương Viễn, có điều, cũng thật là dũng cảm
Không ngờ như vậy rồi mà còn dám đi nhìn, nếu như thấy một màn đó, vậy tim sẽ loạn cỡ nào chứ.
- Anh cũng không ngại mà đi qua à?
Trần Thương bất đắc dĩ nói.
Trương Viễn đỏ mặt nói:
- Tôi chỉ muốn tìm đúng sai, nhìn thấy có lẽ sẽ hết hi vọng.
Trần Thương giơ thẳng ngón tay lên
Đây thật sự là niềm vui từ đau khổ.
Trương Viễn nhìn thấy ánh mắt phong phú của Trần Thương nhìn mình, lập tức liếc mắt.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
- Vậy là như thế nào?
Trần Thương coi đó là chuyện đương nhiên.
Trương Viễn thở dài:
- Không có những cảnh thương hương diễm kia, nhưng... rất ấm áp, rất hạnh phúc, hai người họ cầm trong tay mấy trang điện tâm đồ, vừa nói vừa cười thảo luận, tập trung tinh thần, rất ngọt ngào... rất say mê...
Trong lúc nói chuyện, Trương Viễn cầm bia, nhìn ta ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài.
- Lúc đó, anh không nhìn thấy cô ấy cười rất vui vẻ, anh một câu em một câu, cô ấy một mặt sùng bái nhìn hắn ta, thỉnh thoảng lấy bút và vở ghi chép lại.
Sau khi nói xong, nước mắt Trương Viễn âm thầm chảy xuống.
- Cô ấy, rốt cuộc vẫn là chọn ngồi trong Alto của người khác để xem điện tâm đồ.
- Điện tâm đồ có đẹp như thế à?
Trần Thương nhất thời nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy giới hạn của bác sĩ thì ra là chơi như vậy.
Cùng nhau ngồi ở trong xe xem điện tâm đồ...
…
…
Trong nhà Trương Viễn không thể nói là rất có tiền, thế nhưng cũng không tệ lắm.
Đi cũng là xe Audi Q dòng SUV, xem như cũng rất có mặt mũi.
Nhưng...
Nghĩ đến Audi của bản thân bị Alto phiên bản giới hạn vượt qua, trong lòng Trương Viễn vẫn rất thương tâm.
- Điện tâm đồ đẹp như thế à?
Trong lòng Trương Viễn sụp đổ.
Trần Thương thở dài, mặc dù điện tâm đồ nhìn rất đẹp.
Nhưng nhìn thấy bạn gái của mình ngồi trong xe của người khác xem điện tâm đồ quả thật rất là dày vò.
Trần Thương nhìn Trương Viễn:
- Sau đó thì sao? Cậu không làm gì à?
Trương Viễn nổi giận đùng đùng nói:
- Đương nhiên có làm
Trần Thương tò mò nhìn thoáng qua:
- Làm cái gì?
Trương Viễn đỏ mặt nói:
- Tôi trực tiếp kéo cửa xe ra, hét to với cô ấy: Điện tâm đồ có đẹp như thế à? Sau đó tôi nổi giận xé điện tâm đồ đi
- Hai người họ nhìn tôi chằm chằm, chán ghét nhìn thoáng qua tôi và chiếc Audi phía sau, không hề tức giận, mà là nhìn nhau gật đầu, nói tôi căn bản không hiểu điện tâm đồ. Cũng căn bản không hiểu cô ấy
Trần Thương thừa nhận, anh rất đau lòng cho Trương Viễn, nhưng... anh thật sự không nhịn được nữa rồi.
Ha ha ha cười lớn lên.
Cái nồi này, điện tâm đồ cũng không đọc được.
Trương Viễn nhìn thấy Trần Thương cười lớn, đối với loại chuyện thế này... anh cũng rất bất lực.
Sau khi Trương Viễn uống sáu bảy lon bia, hơn nửa tiếng cùng Trần Thương nói về điện tâm đồ, rời đi với lời oán hận đầy lòng.
Trước khi đi, Trần Thương đồng ý với cậu ta, lần sau sẽ dạy cậu bắt mạch.
Một kỹ năng chẩn đoán bệnh không thua kém gì so với điện tâm đồ.
Nếu không được thì sẽ dạy cậu ta nhìn phim.
Một kỹ năng so với điện tâm đồ còn cao cấp hơn.
Nghe thấy lời này, trong lòng Trương Viễn vô cùng kích động, khó có thể bình tĩnh.
Có nhìn phim và bắt mạch, còn sợ không tìm được bạn gái hay à?
Sau khi Trương Viễn uống say khướt đi xuống lầu, nhìn thấy Audi Q5 của mình, khạc nhổ một cục đờm
- Cặn bã, chiếc tiếp theo ông đây sẽ mua Jetta, mua Alto, mua QQ
Sau đó một đá vào lốp bánh xe.
Sau đó hiên ngang bắt xe rời khỏi.
....
....
Sau khi giao ban, Trần Thương trở lại văn phòng.
Việc cấp cứu vào mùa hè tương đối phiền phức, người bệnh bị chấn thương tương đối nhiều.
Mà ẩu đả đánh nhau dẫn đến chấn thương chảy máu lại càng không ít.
Thương thế không phiền phức, phiền phức chính là đàn ông sau khi say rượu.
Hơn chín giờ, chợ đêm vừa mới bắt đầu, thế nhưng có hai nam ba nữ.
Có điều...
Có vài chuyện ngoài ý muốn đó là, trên đầu hai người nữ đều đang chảy máu, ba người nam đỡ lấy hai người đưa đến.
Trần Thương với bác sĩ nữ đang trực ban cùng nhau xử lí người bệnh.
Khi xử lí, Trần Thương mới biết, nguyên nhân hai người bị thương rất đơn giản, tranh giành người yêu.
Điều này làm cho Trần Thương hơi kinh ngạc.
Có điều, lúc người bệnh rời khỏi sau khi xử lí xong, Tiêu Lỵ, bác sĩ nữ trực ban nói cho Trần Thương.
Hóa ra ba người nam là anh em, hai người nữ là bạn thân, kết quả hai cô gái đồng thời thích anh, mà anh B và anh C phân biệt yêu thích hai cô gái này.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài, thật sự là: hạn hán cũng chết, úng lụt cũng chết
Anh A thân ở trong phúc mà không biết phúc
Đợi đến lúc mọi người rời khỏi, thần sắc anh A chú thích anh B, thần sắc cử chỉ đều hơi bất lực.
Điều này làm cho nữ bác sĩ Tiêu Lỵ dường như đã phát hiện một bí bật đáng kinh ngạc nào đó
Cái này quá kích thích
Mùa hè thật sự là mùa giải phóng thanh xuân và hormone.
Mọi người ăn mặc đều khá là mỏng.
Những chuyện xảy ra đều là vì tình yêu mà chiến đấu, dường như cũng không hiếm thấy.
Thế nhưng, đến mười một giờ đêm, đến một đám người.
- Bác sĩ, bác sĩ! Anh mau xem thử xảy ra chuyện gì?
- Mẹ nó, người đâu! Nhanh lên có ai không
Y tá thấy có bốn năm người thành niên xông đến, trong đó có một nam một nữ còn đang ôm đứa bé, sắc mặt rõ ràng hơi hoảng hốt.
Y tá Tiểu Kha vội vàng chạy đến văn phòng:
- Bác sĩ Trần, đến một đám người! Hình như là hai đứa bé xảy ra chuyện.
Trần Thương sau khi nghe xong, liền đứng lên vội vàng chạy ra ngoài.
Trần Thương vội vàng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Người nữ ôm đứa bé với vẻ mặt cầu xin nói:
- Bác sĩ, anh mau xem thử mấy đứa nhỏ nhà tôi bị làm à? Chúng nó đang bình thường tự nhiên lại co giật! Sau đó... trực tiếp hôn mê.