Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1326 - Chương 1326: Khổ Quá! Tôi Khổ Quá Mà

Khi bac si mo hack full
Chương 1326: Khổ Quá! Tôi khổ Quá Mà
 

Nghĩ đến đây, Trần Thương đứng dậy lắc đầu rời đi.

- 390 điểm thật sự là quá khó, kiểm tra bác sĩ điều trị cũng thật quá rắc rối

- Cái này, sau này tôi sẽ là bác sĩ điều trị, chúng ta cùng giao lưu nhiều hơn

Nhưng biểu cảm của Trần Thương rõ ràng lại nói:

- Bác sĩ điều trị danh y quốc gia đang ở đây, các người mau tránh ra! Tôi muốn làm màu.

Sau khi Trần Thương rời khỏi.

Toàn bộ căn tin chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng điều hòa không khí, còn có tiếng thở hổn hển

Quá không biết xấu hổ.

Quá bỉ ổi

Mọi người bất lực đưa ngón cái về phía Trần Thương rời đi.

Quá lợi hại.

Không còn cách nào.

Đây chính là đại lão.

Lợi hại

Có điều, sau khi Trần Thương rời đi, mọi người đều phấn khích lên.

- Chụp ảnh màn hình

- Mau chụp ảnh màn hình

- Đúng vậy, tôi muốn đăng lên trang cá nhân, quá sảng khoái

Mặc dù đối với việc làm màu của Trần Thương mọi người không biết làm thế nào, nhưng... họ có thể hoàn toàn lấy thành tích của Trần Thương để làm màu với thế giới bên ngoài

Nghĩ đến sau khi người khác nhìn thấy sẽ rất đau khổ, họ cảm thấy như vậy cũng không sao cả.

Dù sao có thể quen biết người tài giỏi như thế này, họ cảm thấy cũng rất thoải mái.

Ai mà không đăng trên trang cá nhân chứ?

Trần Thương khẽ hát rời khỏi.

Ánh nắng giữa mùa hè một chút cũng không nóng.

Bởi vì cơn gió mát lạnh luôn thổi qua người tôi

Lão Mã đứng nguyên tại chỗ, thấy cảnh này, trong lòng hết sức phức tạp.

Còn may bản thân không đi qua đó, bằng không, bị một màn làm màu không khác gì công kích chắc chắn sẽ làm bị thương.

Thế nhưng, không nhìn thấy 400 điểm kia, ông luôn cảm thấy trống rỗng.

Giống như thiếu chút gì đó.

Đồ ăn trong tay cũng không thơm.

Nghĩ đến đây, lão Mã thở dài, cầm lấy điện thoại gọi cho đầu bếp trong nhà:

- Buổi tối tôi muốn ăn trứng cá muối và trùng thảo, làm trứng gà quán bánh! Thêm ba củ sải sâm, hai cái đầu bảo... Đúng rồi, khui một chai Lafite

Sau khi cúp điện thoại, lão Mã ra khỏi căn tin, nhìn Trần Thương dưới ánh mặt trời.

Bất đắc dĩ thở dài.

Lúng ta lúng túng lẩm bẩm: Có tiền thì làm được cái gì?

Mình còn không phải chỉ có thể yên lặng nhìn người khác làm màu à.

Tiền nhiều để làm gì?

Nghĩ đến đây, ông quyết định ngày mai sẽ đi bán mấy căn phòng ở.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tin tức Trần Thương trở thành chủ trị y sĩ cũng từ bệnh viện lan truyền ra.

Mọi người đều biết Trần Thương đã thăng cấp thành công.

Buổi sáng, chủ nhiệm Tiết mang bánh gatô đến.

Ngay lập tức mọi người trong văn phòng đều thổn thức.

- Chủ nhiệm Tiết, anh bất công quá nha, lúc ấy tôi được thăng cấp làm phó chủ nhiệm cũng không thấy anh tặng bánh gatô

- Đúng đấy, đối xử quá khác nhau

- Đúng vậy, giáo sư Trần cũng không phải là nhân viên công chức của bệnh viện chúng ta, càng không phải là thành viên công hội.

Mọi người cười đùa vui vẻ.

Bánh gatô rất lớn, ba tầng

- Quá khoa trương rồi, cái này còn cao hơn so với lúc tôi trở thành quy cách chính cao cấp hai

Dư Dũng Cương cũng đi đến, cũng nhìn thấy bánh gatô lớn.

Chủ tịch công hội - chủ nhiệm Tiết cười một tiếng:

- Cái này... tình huống đặc biệt, chúng ta phải đối xử đặc biệt

- Trước hết, giáo sư Trần đến bệnh viện chúng ta là để bồi dưỡng, với sự kiện lớn như thế, chúng ta đương nhiên không thể làm cho giáo sư Trần cảm thấy lạc loài, vì thế nên chắc chắn phải gửi bánh gatô

- Thứ hai, mặc dù giáo sư Trần không phải là người của công hội chúng ta, nhưng... nhưng cho đến nay vẫn có vai trò rất lớn trong bệnh viện của chúng ta, vì thế, bánh gatô chắc chắn phải có

Trong lúc nhất thời, mọi người đều vui vẻ.

Chiếc bánh gatô trông rất lớn, thế nhưng sáu khoa cấp cứu thì lại có rất nhiều người, nên trên cơ bản, mọi người có thể nếm thử cũng rất tốt rồi.

Nói thật, chiếc bánh gatô này thực sự khiến Trần Thương rất vui vẻ.

Thứ này không quý giá, nhưng tâm ý lại rất lớn.

Buổi trưa, Lão Mã đặt trước một bàn ăn lớn bên ngoài, cũng là quán ăn cũ, cơm trưa giải quyết ngay tại văn phòng bệnh viện, cùng với bánh gatô, tiếng cười nói vô cùng hài hòa.

Trần Thương nhìn thấy lão Mã, không khỏi xúc động, người đàn ông này mỗi ngày phải tiết kiệm một nguyên tiền ăn sáng, không ngờ lại bán máu vì mình.

Cũng bỏ hết cả tiền vốn.

Nghĩ đến đây, Trần Thương đột nhiên cảm thấy sau này bản thân chắc chắn phải đối tốt với lão Mã hơn.

....

....

Thời gian vẫn trôi qua như thường lệ.

Cuộc sống của Trần Thương cũng như thế.

Nên đi làm thì đi làm, nên phẫu thuật thì phẫu thuật.

Sau khi hoàn thành giai đoạn đầu của 35 người bệnh lâm sàng, số liệu phân tích mới nhất đang được tiến hành nghiên cứu.

Đối với các số liệu nghiên cứu Trần Thương cũng có thể tự tiến hành, thế nhưng năng lực của một người cũng là có hạn, nên Trần Thương tự nhiên cũng không thể việc gì cũng tự mình làm lấy.

Căn bản anh không có nhiều thời gian như vậy.

Đợi sau khi hoàn thành tất cả các phân tích tổng kết vào thứ bảy tuần này, Trần Thương sẽ tổ chức một cuộc họp để tiến hành thảo luận về ca bệnh, tiến hành xem phân tích.

35 người bệnh đã thu được nhiều dữ liệu, cũng như một số luận văn xuất sắc.

Luận văn về người bệnh Marfan vẫn luôn là nội dung phổ biến trên các nền tảng quốc tế.

Tối thứ năm là ca trực đêm của Trần Thương.

Buổi chiều lúc năm giờ, Trần Thương đưa Trương Viễn ra ngoài xe một lần, nhưng Trương Viễn vẫn rầu rĩ không vui.

Sau khi an toàn di chuyển người bệnh đi, Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:

- Sao thế? Ngột ngạt vậy à?

Trương Viễn cười rất khó coi:

- Không có gì

Trần Thương sững sờ:

- Thật à? Vậy thứ bảy tuần sau, cùng tôi đến bệnh viện Hiệp Hòa, tôi còn cần anh hỗ trợ ghi chép một số thứ…

Trương Viễn gật đầu:

- Được.

Trần Thương nhìn dáng vẻ không luyến sống của Trương Viễn, tò mò hỏi:

- Thất tình hả?

Trương Viễn thở dài.

Trần Thương:

- Không phải anh không có bạn gái à?

Trương Viễn lắc đầu:

- Có thích một người.

- Nhưng mà... aizz... bỏ đi

Trần Thương bỏ thức ăn còn dư của buổi trưa vào lò vi sóng hâm lại, buổi trưa tổ trưởng Mã đã gọi quá nhiều, còn dư mấy món.

Sau khi hâm nóng lại, Trần Thương bưng đến phòng trực ban.

- Nào, tôi có chút thức ăn, nói chuyện của cậu đi?

Trần Thương đưa đũa cho Trương Viễn, thuận tiện lấy ra một lon bia, một lon coca.

Đưa bia cho Trương Viễn, giữ lại coca cho bản thân.

Buổi tối còn trực ban, Trần Thương cũng không dại mà uống rượu.

Có điều, tủ lạnh bên trong phòng trực ban luôn có bia, bởi vì bác sĩ phẫu thuật sau khi nghỉ ngơi, muốn uống bia để thư giãn một chút.

Như một món đồ hoàn hảo cho mùa hè, tủ lạnh trong văn phòng đương nhiên không thể thiếu.

Mặc dù bác sĩ hình như rất hiểu về cơ thể người, đối với những thứ có hại cho cơ thể họ đều hiểu rõ.

Thế nhưng, từ trước đến giờ bác sĩ đối với cơ thể của bản thân cũng không quý trọng lắm.

Bác sĩ ngoại khoa hút thuốc uống rượu rất nhiều, thậm chí còn có người nghiện rượu, nghiện cà phê.

Nói chung, tuyệt đối không nên nghĩ bác sĩ rất hiểu dưỡng sinh, không phải vậy

Bình Luận (0)
Comment