Trần Thương thông qua kiểm tra đã làm cho trong lòng vô số bác sĩ trung tâm Cấp cứu trung tâm áp lực rất lớn.
Bởi vì...
Từ hôm nay trở đi, Trần Thương rất có thể sẽ trở thành chủ trị y sĩ đứng đầu của trung tâm Cấp cứu
Không
Nói một cách chính xác thì phải nói là chủ trị y sĩ đứng đầu cả nước?
Khi ăn cơm vào buổi trưa, Trần Thương cố ý đi đến căn tin bệnh viện một chuyến.
Đến căn tin ăn cơm đại đa số đều là chủ trị y sĩ, dù sao đến cấp bậc phó chủ nhiệm... từ trước đến nay người ta không thiếu ăn tiệc, mà mấu chốt là có tiền, đặt trước thức ăn ở bên ngoài, há lại đám chủ trị y sĩ khổ cực này có thể so sánh?
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy chủ trị y sĩ không phải đã rất lợi hại à?
Xin lỗi
Chủ trị y sĩ của bệnh viện trung tâm cấp cứu thật đúng là không tính là gì hết.
Trần Thương nhớ rõ, lúc anh kiểm tra, đám người kia ở trước mặt mình diễu võ giương oai, nói mình thi bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm.
Hôm nay, mục đích Trần Thương đi đến căn tin với rất đơn giản, chính là đến nói cho họ biết:
Tôi, Trần Thương, điểm không cao, thế nhưng có thể lật ngược trường thi.
Nghĩ tới đây, Trần Thương chủ động tìm đến cái tên lúc trước nói bản thân mình được 390 điểm.
Thở dài, nói:
- Ai, tôi phát hiện thi viết, kiểm tra đến 390 phần thật rất khó, rất khó khăn
Cái kia bác sĩ cười ha ha, rất tự tin, dù sao đây là niềm kiêu ngạo của anh ta
- Đúng vậy, lúc ấy tôi được 390 xếp thứ 21 trong tỉnh, người có thể tới 390 điểm thật không nhiều, cả nước cũng không có mấy người, vì tôi ở thủ đô, nếu như tôi ở Đông Dương thì có thể xếp hạng thứ ba
- Đúng rồi, giáo sư Trần, anh thi viết được bao nhiêu điểm?
Trần Thương yếu ớt thở dài
- Tôi cũng muốn tranh thủ kiểm tra được 390 điểm, thế nhưng... thật quá khó
Những người khác hơi sững sờ, tò mò.
Họ chỉ biết là Trần Thương trong vòng thi phỏng vấn, đã tìm ra lỗi sai của đề kiểm tra, thế nhưng... đối với thi viết chưa từng thông tin
Chẳng lẽ...
Mọi người hắc hắc hắc hắc cười giễu.
- Giáo sư Trần! Nhanh cho chúng tôi xem anh được bao nhiêu điểm
- Đúng rồi! Đều là người trẻ tuổi, chia sẻ cho nhau chứ có gì đâu.
Trần Thương mặt đỏ lên:
- Cái này, không nói cũng được, không nói cũng được
Trong lòng mọi người xung quanh càng thêm kích thích, tò mò.
Mà Mã Nguyệt Huy thấy nụ cười như kẻ trộm gà của Trần Thương, bất đắc dĩ tránh xa ba mươi mét, trong lòng cảnh giác lên, Trần Thương lại muốn làm màu
…
…
Lão Mã đi được vài bước, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.
Ông đột nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ cần Trần cẩu không làm màu với chính mình, cái này tương đương với không phải làm màu, không làm hại đến bản thân...
Như vậy thì...
Đi qua nghe thử xem?
Xem thử Thương Nhi đã đả thương đám người này thế nào?
Nếu đã không phải làm màu với mình thì không phải là Trần Cẩu rồi, mà là Thương Nhi thân thiết.
Trần Thương thấy mọi người muốn xem, dứt khoát nói:
- Thật ra... thành tích của tôi, nói thế nào đây, tương đối khó nói
Mọi người nghe xong, lập tức tò mò hỏi:
- Là sao vậy?
- Thật ra, giáo sư Trần căn bản không cần để ý đến thành tích của mình, dù sao năng lực của anh tuyệt đối không phải là thứ mà thành tích trên giấy có thể chỉ ra được
- Đúng vậy, giáo sư Trần, nào, cho tôi xem thử, anh được bao nhiêu điểm
Trần Thương thở dài:
- Tôi thật ra cũng không biết bản thân được bao nhiêu điểm, nhưng tôi đoán chắc là mình qua rồi.
Bác sĩ điều trị ở bên cạnh lập tức nói:
- Tôi có địa chỉ trang web kiểm tra đây, có thể xem được bảng xếp hạng trong tỉnh, để tôi kiểm tra cho anh, giáo sư Trần, anh đọc số thẻ căn cước của mình là được rồi
Trần Thương nghe xong, lập tức hào hứng:
- Ồ? Vậy à? Còn có loại phần mềm này?
Bác sĩ đó gật đầu:
- Đúng vậy! Giáo sư Trần, anh đọc đi.
Trần Thương gật đầu:
- Số căn cước của tôi là **.
Trần Thương đọc một lần, người bên cạnh vội vàng nhập vào.
Mọi người xung quanh bỗng nhiên từng người từng người một, mong đợi, mở mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của người đàn ông đang tìm kiếm.
Rất nhanh, hình ảnh thay đổi
Lập tức, tất cả mọi người đều mê mẩn.
Bởi vì họ rõ ràng nhìn thấy số điểm của Trần Thương là:
- Trần Thương: Tạm định 400 điểm. Xếp hạng: Thứ nhất
Trần Thương thở dài, mình thật sự cố gắng hướng đến 390, nhưng... mình sửa sai rồi cũng không có tác dụng.
Họ vẫn là hết lần này đến lần khác cho tôi 400 điểm
Tôi khổ quá mà.
Tôi vẫn luôn cố gắng ở 390 điểm
Mọi người xung quanh trợn mắt hốc mồm nhìn vào điểm số này, chậm chạm không phản ứng lại.
- Sao có thể là 400 điểm
- Đúng vậy, điều này là không thể, hàng năm đều sẽ có một số tranh cãi về đề thi, 400 điểm là không thể nào
- Tôi cũng cho là như vậy
Sau khi nhìn thấy thành tích của Trần Thương, mọi người lập tức bắt đầu bàn luận, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi mấy người xung quanh nghe thấy vậy thì cũng tò mò tụ tập đến.
Trong phòng ăn, một nhóm lớn các bác sĩ
Mọi người vốn đều vểnh tai lên nghe, bây giờ biết được điểm số của Trần Thương là 400, lập tức khiến tất cả mọi người đều sửng sốt
400 điểm
Từng có à?
Hình như là không
Mọi người tập trung lại với nhau, muốn nhìn thấy sự thật.
Lúc này, người đàn ông kiểm tra điểm bất đắc dĩ hỏi:
- Trần... giáo sư Trần, cái này... tạm định 400 điểm là sao vậy?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài
Liên quan đến chuyện này, anh cũng không biết nên nói như thế nào
Suy nghĩ một lát, Trần Thương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói:
- Thật ra bây giờ tôi mới phát hiện, kiểm tra đạt 390 quá khó, muốn khống chế chính xác điểm số đạt đến 390 thật sự là rất khó.
- Tôi đã cố ý chọn sai một vài đáp án, thế nhưng... không ngờ vẫn được đến 400 điểm, thật sự là không có cách nào.
- Đối với tạm định 400 điểm này? Thật ra cũng không phải như vậy đâu, giám khảo không quá tin tôi làm sai, họ cảm thấy có thể là do đề thi không đúng nên cần phải thảo luận lại về đáp án của tôi, sau đó sẽ cho lại thành tích
- Vì vậy, họ để cho tôi là tạm định 400 điểm, có thể số điểm này sẽ bị thay đổi, nhưng tôi cảm thấy tôi chắc chắn không thể đến 390 điểm
Sau khi nói xong, Trần Thương không nhịn được thở dài, lắc đầu.
Mọi người xung quanh sắn tay áo lên.
Nắm chặt đôi đũa trong tay.
Nghe anh
Đây còn là tiếng người hay không?
Cái gì gọi là giám khảo không quá tin tôi có thể làm sai?
Đây là lời mà một thí sinh nên nói à?
Vô sỉ
TUI viết in
Quá bỉ ổi
Cái gì gọi là làm đến 390 quá khó, cố gắng sửa sai cũng khó như vậy
Thật quá vô sỉ
Trần Thương nhìn thấy mọi người như vậy, trong lòng mừng như điên
Cho các người lúc đầu diễu võ giương oai trước mắt tôi, cho các người đắc ý.
Nghĩ đến đây, Trần Thương cảm thấy trong lòng cực kỳ kích thích.
Quá sảng khoái.
12 giờ 30 phút là lúc căn tin có nhiều nhân viên y tế nhất, sở sĩ Trần Thương chọn lúc này đi vào là bởi vì lúc này làm màu sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Thứ hai, là vào lúc này vừa vặn ăn cơm đã được một nửa, chính là lúc ăn cơm ngon nhất, hiệu quả làm màu phá hư bữa ăn là tốt nhất
Cuối cùng, vào lúc này, ánh nắng giữa mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt mình, kết hợp với làn gió nhẹ của máy điều hòa, lúc này trên người tự có hiệu ứng của gió và ánh sáng
Lúc này làm màu mới có hiệu quả tốt nhất
Tổng thể mà nói, hôm nay tiến vào phải cho max điểm mới đúng