Vào lúc này, Trần Thương cảm giác ngay cả nói y lệnh cũng hơi lãng phí thời gian, hận không thể mọc ra có ba đầu sáu tay
Lão Mã đang vội vàng liên hệ tổ y tế.
Nguy cơ lớn nhất khi bị tổn thương gan là shock do mất máu, đặc biệt là khi tổn thương tổ chức gan nghiêm trọng, cần phải cắt bỏ một phần gan, mất máu đến số lượng lớn chắc chắn sẽ kèm theo cơn shock ở mức độ khác nhau, cần phải tích cực tiến hành điều trị chống shock và hồi phục.
Một khi bị shock, điều trị hồi phục thật ra lại là mặc cho số phận.
Nghiên cứu cho thấy: Hơn 90% người bệnh bị shock hơn thì nửa giờ sau sẽ tử vong, cũng có rất nhiều nghiên cứu chứng minh tỉ lệ tử vong của các ca bệnh có liên quan tới thời gian bị shock.
Nói đơn giản một chút, chính là thời gian cơn shock càng dài, tỉ lệ tử vong càng cao.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, nhân viên trực ban cũng không phải rất nhiều người.
Sau khi mời ngoại khoa tiến hành hội chẩn, cũng kịp thời gọi điện cho Dư Dũng Cương.
Bởi vì hiện tại còn chưa rõ rốt cuộc người bệnh bị tổn thương ở nơi nào.
Gan là một cơ quan nội tạng có kích thước lớn, vị trí bị tổn thương khác nhau có mức độ nguy hiểm khác nhau
Trần Thương có được năng lực phẫu thuật gan phi phàm
Nhưng anh vẫn như cũ không dám bảo đảm chính mình có thể hoàn toàn phẫu thuật thành công.
Sau khi hoàn thành tất cả giai đoạn chuẩn bị trước phẫu thuật, Trần Thương nghe thấy y tá báo rằng người nhà người bệnh đã tới nơi.
Trần Thương thấy tình hình lúc này của người bệnh cũng tương đối ổn định, vội vàng bảo y tá đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật cho người nhà người bệnh ở ngoài.
Nên dặn dò, Trần Thương chưa bao giờ sẽ bỏ qua.
Cùng với thời gian từng giây từng phút trôi đi, rất nhanh có càng ngày càng nhiều người chạy đến.
Dư Dũng Cương dẫn theo trưởng khoa Cao Hoa Vinh của ngoại khoa vừa được mời tới, trực tiếp vào trong phòng phẫu thuật.
Lúc này, ca phẫu thuật còn chưa bắt đầu.
Nhìn huyết áp của người bệnh, tuy rằng đã tương đối ổn định nhưng vẫn còn hơi nguy hiểm.
- Bị tổn thương ở đâu?
Cao Hoa Vinh trực tiếp hỏi.
Mã Nguyệt Huy lắc đầu:
- Không kịp làm xét nghiệm gì, trực tiếp đưa vào trong phòng phẫu thuật.
Cao Hoa Vinh gật đầu:
- Bị mất bao nhiêu máu?
Mã Nguyệt Huy nói thẳng:
- Khoảng 2000 ml, đã bổ sung 500 ml máu, cộng thêm 500 ml dung dịch.
Nghe thấy lão Mã nói, Cao Hoa Vinh lập tức sửng sốt, nhìn thoáng qua màn hình máy theo dõi, lại nhìn huyết áp:
- 2000 ml mà đã khống chế huyết áp ổn định như vậy?
- Đã truyền dung dịch Ringer Lactate (*) chưa?
(DG: Dung dịch Lactate của Ringer, còn được gọi là dung dịch Natri Lactat và dung dịch Hartmann, là hỗn hợp Natri Clorua, Natri Lactat, Kali Clorua và Canxi Clorua trong nước. Nó được sử dụng để thay thế chất lỏng và chất điện giải ở những người có lượng máu thấp hoặc huyết áp thấp.)
Bác sĩ trực ban của khoa cấp cứu đi theo sang phòng phẫu thuật lắc đầu trả lời:
- Vẫn chưa, giáo sư Trần nói chắc là không tổn thương gần tĩnh mạch gan, không cần truyền Ringer Lactate.
Cao Hoa Vinh vừa nghe là giáo sư Trần nói thì hơi chút chần chờ một lát, giáo sư Trần là vị giáo sư Trần nào?
Dư Dũng Cương vội vàng nói:
- Trưởng khoa Cao, là Trần Thương
Cao Hoa Vinh nghe nói là Trần Thương, ‘ừ’ một tiếng, gật đầu.
- Lượng máu bị mất cũng là giáo sư Trần đánh giá à?
Mã Nguyệt Huy gật đầu:
- Không sai, tất cả y lệnh đều là Trần Thương đưa ra, hiện tại tình huống của người bệnh tương đối ổn định.
Cao Hoa Vinh tò mò cẩn thận xem xét một phen, vẫn không khỏi hơi tò mò.
- Đưa ra y lệnh gì, xử trí như thế nào?
Bên này bác sĩ trực ban tuổi còn trẻ, chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng đối với Trần Thương là thật sự hơi sùng bái.
- Đặt ba đường truyền tĩnh mạch, sau đó chuẩn bị máu, truyền máu, truyền dịch, cho thở oxy, điều chỉnh cân bằng điện giải và oxy trong máu, bảo vệ chức năng thận, dự phòng suy thận… Dùng những thuốc…
Sau khi nghe xong một hồi, Cao Hoa Vinh lập tức giơ ngón cái lên.
- Ghê gớm
- Giáo sư Trần này quả nhiên rất lợi hại.
- Có thể đưa ra những y lệnh này, sử dụng những thuốc này để duy trì dấu hiệu sự sống của người mệnh tương đối ổn định, hơn nữa điều mấu chốt là có thể suy xét đến phòng ngừa suy thận, tư duy lâm sàng này thật là người có kinh nghiệm sâu sắc.
Nghe thấy Cao Hoa Vinh nói như vậy, Dư Dũng Cương cũng gật đầu tán thưởng:
- Giáo sư Trần đâu?
- Đi ra ngoài giải thích cho người nhà ký giấy.
Cao Hoa Vinh do dự một lát:
- Chuẩn bị phẫu thuật đi
- Không đợi giáo sư Trần à?
- Không đợi Trần Thương à?
- Không cần chờ Trần Thương à?
…
Trăm miệng một lời nói một câu, mọi người sững sờ.
Họ cũng không biết tại sao họ lại nói như vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Thương ở trong lòng họ đã có tầm quan trọng như vậy
Thậm chí ngay cả phẫu thuật cũng phải chờ Trần Thương.
Cho dù là trưởng khoa Cao Hoa Vinh chuyên điều trị bệnh gan tự mình nói chuẩn bị phẫu thuật.
Bao gồm bác sĩ gây mê Chu Hạc, trưởng khoa Dư Dũng Cương, tổ trưởng Mã Ngọc Huy, y tá dụng cụ… Theo bản năng, phản ứng của tất cả mọi người đều là:
- Không cần chờ Trần Thương à?
Một câu nói này xem như vô tình, nhưng sau khi nói ra lại làm cho mọi người đều hơi kinh ngạc sững sờ.
Thì ra, trong vô thức, Trần Thương đã có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, họ đã quen với sự tồn tại của Trần Thương.
Ngay cả Cao Hoa Vinh cũng không nhịn được sửng sốt một chút, nói:
- Vậy thì chờ một lát đi
Mà lúc này, Trần Thương đi ra khỏi phòng phẫu thuật, gặp vợ con của Vương Đống.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn thân thiết giản dị như cô gái hàng xóm, ôm một cô bé, ngồi trên ghế.
Cô bé rõ ràng là đã khóc rất lâu, nhưng trong tay vẫn nắm chặt một tờ giấy khen.
Đôi mắt người phụ nữ cũng hơi sưng đỏ, rõ ràng cũng đã khóc.
- Chào chị, chị là vợ của người bệnh Vương Đống phải không?
Trần Thương đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì vội vàng đứng dậy:
- Bác sĩ, chồng của tôi sao rồi?
- Chú ơi, chú cứu bố cháu với…
Bé gái nói với giọng ngọt ngào.
Trần Thương nhìn vợ con của người bệnh, bất đắc dĩ thở dài.
Đây chắc là nguồn gốc lực lượng cầu sinh của Vương Đống?
Giúp cho cơ thể của anh ta ở trạng thái như vậy, vẫn như cũ có thể bảo trì ý thức tỉnh táo mà không ngất đi.
Có lẽ có người cảm thấy tình yêu thật xa vời.
Nhưng nó thật là một loại lực lượng thần kỳ.
Giúp cho một người cha ở tình huống mất rất nhiều máu mà vẫn giữ được tỉnh táo.
Thời gian ở khoa cấp cứu càng lâu, thì càng tin tưởng một số thứ nhìn như hư vô mờ mịt lại rất quan trọng, đặc biệt: Ví dụ như tình yêu, ví dụ như trách nhiệm, ví dụ như tín ngưỡng, …
Trần Thương xoa tóc của bé gái, nói:
- Bố của cháu rất kiên cường, ông ấy chắc chắn sẽ khỏi bệnh, bố cháu mua quà cho cháu, để trong cốp xe.
- Ừm, cháu yên tâm, các chú chắc chắn sẽ dốc hết sức, trả lại cho cháu một người bố khỏe mạnh
Vợ của Vương Đống rất phối hợp, rất mau ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, đưa cho Trần Thương.
Sau đó, Trần Thương lập tức quay vào trong phòng phẫu thuật, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Không tốn bao nhiêu thời gian, mà trong khoảng thời gian này cũng vừa vặn dành cho y tá chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Thương rửa tay khử khuẩn xong, y tá đã đứng ở cửa, hỗ trợ Trần Thương mặc quần áo phẫu thuật.
Bởi vì quần áo của mọi người trong phòng phẫu thuật không khác nhau mấy, cho nên Trần Thương cũng không chú ý tới đám người Cao Hoa Vinh và Dư Dũng Cương đã đến.
Trần Thương nói:
- Chuẩn bị gây mê, bắt đầu phẫu thuật