Sau khi nghe thấy những lời này của Trần Thương, mọi người nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Hình như Trần Thương chính là quan chỉ huy của ca phẫu thuật này.
Cao Hoa Vinh nhìn chằm chằm Trần Thương, nhìn đôi mắt của Trần Thương qua mặt nạ bảo hộ, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định, giống như có đủ tin tưởng có thể thực hiện thành công ca phẫu thuật này.
Trong lòng hơi cảm khái: Tuổi càng lớn, lá gan càng nhỏ.
Người trẻ tuổi chính là không giống nhau.
Dư Dũng Cương vội vàng nói:
- Trần Thương, vị này chính là trưởng khoa Cao của ngoại khoa gan
Trần Thương nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, vội vàng gật đầu:
- Xin chào trưởng khoa Cao! Thật tốt quá, có anh ở đây, phẫu thuật sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cao Hoa Vinh:
- Giáo sư Trần khách sáo, tôi đã nghe danh tiếng của cậu từ lâu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
- Là anh mổ chính hay để tôi?
Cao Hoa Vinh nhìn Trần Thương.
Trần Thương do dự một lát, nói:
- Vẫn là anh mổ chính đi.
Cao Hoa Vinh gật đầu, không khách sáo, trực tiếp nhận lấy dao phẫu thuật, mà lúc này, Trần Thương cũng bắt đầu tận tâm hỗ trợ.
Ca phẫu thuật chân chính bắt đầu.
Bởi vì vị trí tổn thương là trên ngoài khu vực gan phải, yêu cầu tiến hành rạch mở phần tiếp nỗi giữa ngực và bụng.
Cao Hoa Vinh là trưởng khoa của ngoại khoa gan ở Trung tâm cấp cứu, tất nhiên thực lực không thể khinh thường.
Trần Thương cẩn thận hỗ trợ, Dư Dũng Cương cũng không dám thả lỏng.
…
…
Mà lúc này bên ngoài phòng phẫu thuật, vợ của Vương Đống ôm lấy con gái, bàn tay cầm lấy tay của đứa trẻ, nắm chặt.
Hai người an ủi lẫn nhau, ngày mùa hè nắng chói chang, nơi này ngược lại có hơi lạnh, không biết là khí lạnh đến từ điều hòa, hay là đến từ đáy lòng.
- Chị là vợ của Vương Đống à?
Một giọng nói của nam vang lên bên tai mẹ con hai người, sợ tới mức hai người giật mình một cái.
Người phụ nữ quay người lại nhìn, thấy cảnh sát đứng ở phía sau.
- Chào đồng chí, tôi là… Tôi là vợ của Vương Đống, đây là chứng minh nhân dân của tôi… Sổ hộ khẩu…
Người phụ nữ lấy tất cả giấy tờ có thể chứng minh thân phận của bản thân trong túi xách ra.
Đối phương thẩm tra đối chiếu một phen, sau đó nói:
- Đây là thẻ nhớ của camera trên xe, đây là đồ vật phát hiện trong xe…
- Xe hiện tại đã bị kéo đi, sau khi xong việc thì…
Cảnh sát dặn dò một phen, sau đó nói một câu “nén bi thương” rồi đứng dậy rời đi.
Người phụ nữ nhìn một số đồ vật quan trọng, không nhịn được thở dài.
Thời gian chờ đợi là dài dằng dặc.
Bé gái hơi mệt mỏi, nằm ở trên ghế ngủ.
Người phụ nữ ôm bé gái, nhìn thẻ nhớ của camera hành trình trong tay, hơi thất thần.
Chồng cô làm nghề chào hàng, rất bận, rất mệt.
Ngày thường thời gian ở nhà cũng không nhiều bằng thời gian ở trên xe.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ nghĩ một lúc, lấy laptop ra, cắm vào cổng usb, mở video ra …
Lúc này, cô muốn xem cuộc sống trên xe của chồng là như thế nào…
Nhìn một đống file, cô tùy ý mở ra một cái ra.
- Dương tiên sinh, xin chào, tôi là Tiểu Vương, khụ khụ, đúng, là Tiểu Vương, không phải tiểu vương bát, ha ha, Dương tiên sinh nói đùa, chúng tôi… Tít… tít… tít…
Ngay sau đó là vài tiếng tức giận mắng không khí của Vương Đống:
- Mẹ nó, coi thường người như thế! Mẹ nó
Trong video truyền tới âm thanh hít sâu bình phục tâm trạng của Vương Đống, sau đó lại là gọi điện thoại cho người khác.
- Dương tiên sinh, lại là tôi, trước đó chúng ta từng nói chuyện… Anh đừng như vậy… Đúng! Tôi là Tiểu Vương…
Nghe âm thanh, người vợ lập tức nước mắt chảy ra giàn giụa.
Đây là công việc hàng ngày của chồng mình à?
Dương tiên sinh này, không phải chồng mình nói đó là một người bạn à?
Thì ra là chồng mình lừa gạt mình
Người phụ nữ hít sâu, mở ra một video khác.
- Xin chào giám đốc, anh gọi điện thoại cho em ạ?
- Cái này, Vương Đống, cậu tăng ca một hôm, xử lí văn kiện mới nhất…
- Cái này, giám đốc, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi…
- Còn nhỏ, tổ chức sinh nhật làm gì, nhanh lên, tôi cần gấp đây, tháng sau bình chọn quản lí đấy… Cậu thông minh một chút…
- Được rồi, cảm ơn giám đốc
…
…
Một lúc lâu sau đó…
Điện thoại rất mau nhận được cuộc gọi tới:
- Cái này… Vương Đống, quản lí quyết định chọn người khác, cậu… Haiz, tôi vẫn khá coi trọng cậu
- Vâng… Cảm ơn giám đốc.
Kết thúc cuộc gọi…
- Mẹ nó, đã nói cho tôi lên chức, ngày nào tôi cũng phải tăng ca, ngày nào cũng tăng ca, rồi cứ như vậy? Tôi biết ngay mà, tên này còn không phải là…
- Khốn nạn! Tất cả đều là kẻ lừa đảo
Bình phục tâm trạng thật lâu, Vương Đống hít sâu một hơi.
- Anh Trương, cho em mượn ít tiền được không? Được, được, cảm ơn, 2000 tệ là được.
- Anh Tôn, cho em mượn ít tiền, bố vợ của em bị bệnh, không sao, được rồi, không việc gì, không việc gì, không quan trọng
…
…
Thật lâu sau, anh mới xuống xe về đến nhà.
Vừa thấy ngày hiển thị trên video, người vợ lập tức sững sờ, bởi vì hôm đó đúng là sinh nhật của mình.
Cô nhớ rõ, bố của cô bị bệnh phải vào viện, cần 20000 tệ để làm phẫu thuật, ngày hôm đó anh về trễ.
Mình oán trách anh không cố gắng làm việc, người cùng vào công ty trong một đợt cũng đã trở thành tổ trưởng, anh lại không được lên chức tăng lương chút nào, hiện tại ngay cả bố bị bệnh, cần tiền cũng không có đồng nào…
Anh bỗng nhiên cười nói lãnh đạo thiên vị anh, đã phát cho anh tiền thưởng.
- Vợ à, chồng đã sớm gom đủ tiền rồi, chỉ là muốn cho em một bất ngờ, buổi tối về trễ, là bởi vì đi ngang qua một nhà cửa hàng, đi ăn hải sản với bạn cũ.
Giờ cô mới biết, anh về trễ là bởi vì anh phải ở trong xe gọi mười mấy cuộc điện thoại mượn tiền…
Người đàn ông này có lẽ chỉ là một nhân vật nhỏ, không tính là thành đạt, càng không tính là vĩ đại, nhưng … Đây là núi lớn cho đời này cô dựa vào
Đỉnh thiên lập địa
Có người nói, cuộc sống của hai vợ chồng chính là giúp đỡ lẫn nhau cùng đi lên.
Vợ là chân trái, chồng là chân phải.
Nước mắt của cô chảy ướt nhẹp gương mặt của đứa bé, làm một bé gái năm tuổi bừng tỉnh.
Bé gái mở to mắt nhìn mẹ mình, giơ bàn tay nhỏ lên lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mẹ.
- Mẹ ơi... Đừng khóc, bố là siêu anh hùng, bố sẽ không sao đâu
Bé gái ngậm lấy nước mắt, nói nhỏ.
Người phụ nữ khóc nức nở vài tiếng, cuối cùng nở nụ cười, đặt máy tính bảng vào trong túi xách, ôm bé gái vào trong ngực.
- Ừm, đúng vậy! Bố con sẽ không sao đâu
Hai tay bé gái cầu nguyện, để ở trước ngực, ngẩn đầu nói với mẹ mình:
- Mẹ ơi, chúng ta cùng nhau cầu nguyện cho bố đi?
Hốc mắt của người phụ nữ hơi mông lung:
- Được
Bé gái cầu nguyện rất nghiêm túc, trong lòng không có chút tạp niệm, trong miệng nói nhỏ:
- Bố chắc chắn sẽ khá hơn, chỉ cần bố khỏe lại, sau này con sẽ không tiếp tục kén ăn nữa, nghiêm túc đánh đàn, làm bài tập thật tốt, con không chơi điện thoại, không xem TV... Mau cứu bố đi...
Người phụ nữ cũng đang cầu nguyện, chỉ cần chồng cô khỏe lại, muốn cô làm gì cũng được.
Người một nhà, cô chưa từng khẩn cầu đại phú đại quý, chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, bình an là tốt rồi...