【Đinh! Chúc mừng anh đã cấp cứu thành công cho người bệnh và đạt được: Dao pháp của nhà họ Ngô!]
Trần Thương quay đầu nhìn người bệnh, lúc này, anh ta vẫn còn hôn mê, không khỏi cảm khái một tiếng.
Tôi đã cứu anh, và anh đã tạo nên thành tựu của tôi.
Cố lên người anh em
Vợ con anh vẫn đang đợi anh.
Sau ca phẫu thuật, Vương Đống được chuyển thẳng đến khoa ngoại gan mật, hiện tại, anh đã qua cơn nguy kịch, cần theo dõi, không thể qua thăm khám.
Mặc dù Cao Hoa Vinh có thể không đủ tính hiếu chiến, nhưng anh ta có khả năng đảm bảo tốt cho sự an toàn của người bệnh
Khi Trần Thương mở cửa phòng phẫu thuật và đi ra ngoài.
Thật tự hào
Khi ca phẫu thuật thành công, khi thấy cánh cửa này bạn sẽ vui mừng, rất mong chờ thông báo tin vui này cho gia đình người bệnh.
Nhưng...
Khi phẫu thuật không thành công thì cánh cửa này nặng vạn cân
Khi bước ra ngoài, Dư Dũng Cương và lão Mã đều rất vui vẻ.
Một bác sĩ trực cấp cứu đi bên cạnh cũng phấn khởi.
Hôm nay đã hoàn thành một ca phẫu thuật tuyệt vời với giáo sư Trần, đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có cho vị bác sĩ trẻ này.
Vui vẻ đến nỗi anh ta còn cảm thấy cả đêm này không cần ngủ nữa.
Cho dù năng lượng này có thể kéo dài ba ngày ba đêm, bạn gái của anh ta cũng sẽ may mắn...
Khi về chắc chắn phải đăng lên trang cả nhân khoe với mọi người
Như thế mới là bác sĩ
Theo đúng nghĩa là chăm sóc người bị thương
Cấp cứu người bệnh trong cơn nguy kịch.
Thật là quá đam mê
Lúc này, lão Mã mới vui vẻ nhìn về phía Trần Thương, thở dài nói:
Không dễ dàng! Bước đầu tiên cuối cùng cũng đến rồi
Thương nhi, cậu đã cho anh ta một cơ hội được sống lại lần thứ hai đó! Haha...
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Trần Thương đang định đẩy cửa thì nghe thấy Mã Nguyệt Huy nói vậy, đột nhiên giữa chừng... không dám bước tiếp
Anh chợt nghĩ đến một điều khác.
Sống lại...
Mình giúp anh ta sống lại lúc nào chứ?
Này...
Trần Thương đột nhiên thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài của Trần Thương, tất cả mọi người đột nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm Trần Thương, hơi tò mò.
Ca phẫu thuật thành công, tại sao lại phải thở dài?
Trần Thương ngây người nói:
- Người này… có thể chi trả chi phí cho ca phẫu thuật hay không, còn ca ghép gan sau này… sẽ tốn rất nhiều chi phí.
Nghe hết câu này, tất cả mọi người xung quanh đều lập tức dừng chân.
Những người chưa bao giờ nghèo sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc.
Ở nông thôn có câu: “Một xu bức tử trang hảo hán”.
Liệu gia đình này có thể trang trải được chi phí chữa bệnh khổng lồ này hay không?
Trần Thương lớn lên ở vùng nông thôn, hưởng thụ ngày tháng tốt đẹp cũng chưa được bao lâu, cuộc sống tuy có cải thiện hơn một chút nhưng về bản chất vẫn chưa có gì thay đổi.
Thậm chí bây giờ có đến mấy chục, mấy trăm vạn cho một ca phẫu thuật, thỉnh thoảng có những đại gia phẫu thuật thẩm mỹ, hơn ngàn vạn một ca phẫu thuật...
Nhưng cuộc sống vẫn vậy, ăn ở căn tin, nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhanh và đồ ăn ngoài.
Các thương hiệu quần áo có cải thiện hơn một chút, nhưng... ít khi mua hàng xa xỉ.
Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc không thời gian để tiêu tiền.
Đây cũng không phải vì Trần Thương khá nhạy cảm với vấn đề tiền bạc.
Nhưng trong thời đại này, thứ gì cuối cùng cũng không thể không xoay quanh chủ đề tiền bạc.
Đôi khi anh không nghĩ nhiều về tiền, nhưng khi anh không tiền, sẽ chính là một đường lạch trời
Ngày nay.
Tiền là dũng khí của con người, là thứ khiến con người không sợ hãi.
Nghe những gì Trần Thương nói, mọi người đều thở dài.
Đây thực sự là một vấn đề rất thực tế.
Mọi người dừng ở cửa một phút, sau đó Trần Thương dẫn đầu mở cửa.
Khi vợ của Vương Đống nhìn thấy Trần Thương đi ra, cô vội vàng đứng dậy chạy tới.
Bác sĩ! Bác sĩ Trần, thế nào rồi? Chồng tôi...
Người phụ nữ thật sự rất hồi hộp và lo lắng, thậm chí còn hy vọng sẽ dành tất cả vận may của phần đời còn lại của mình cho lần “tuyên án” này
Đối với người bệnh, đây không phải chỉ là một lời “tuyên án” à?
Phán quyết của tòa vẫn có cơ hội để kháng cáo lại.
Nhưng
Tính mạng của một con người thì không thể
Người phụ nữ nắm chặt hai tay, từng đốt xương trên mu bàn tay gầy guộc lộ ra rõ ràng, hơi run rẩy.
Cô ấy thật sự sợ hãi
Sợ chết.
Vẻ mặt của Trần Thương nghiêm trọng hơn, anh thành thật nói:
- Vương Đống bị thương quá nặng, đã bị một vết thương trí mạng.
Toàn bộ lá gan bị tổn thương nghiêm trọng, tụ máu dưới bao làm hoại tử một phần gan và phải cắt bỏ, mà phần lớn thùy giữa của gan đã bị cắt bỏ.
Ca phẫu thuật thành công và chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hiện tại anh ấy đã an toàn. Nếu không gì bất ngờ xảy ra, có lẽ anh ấy sẽ tỉnh lại vào ngày mai.
Nghe những lời của Trần Thương, người phụ nữ cảm thấy hòn đá đè nặng trái tim rốt cuộc cũng được thả xuống.
Miệng không kìm được mà lẩm bẩm một mình:
- Được cứu rồi! Được cứu rồi
Nước mắt chảy dài không kiểm soát được.
Thân thể buông lỏng và ngồi trên mặt đất với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Nhưng...
Người phụ nữ dường như nghe thấy điều gì đó bất thường.
Cô vội vàng đứng dậy, dùng cả hai mắt nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Bác sĩ… anh ấy có thể bình phục được không?
Trần Thương nhìn người phụ nữ này, nghĩ đến lúc người đàn ông kia huyết áp giảm xuống rất thấp, cơ thể đã bị thương nặng nhưng không dám ngủ say, kêu gào thảm thiết không thể chết, không dám chết.
Anh ngập ngừng.
Anh ấy… cần làm phẫu thuật ghép gan
Tốt nhất là tìm một nguồn gan phù hợp trong vòng một tháng và thay thế lá gan hiện tại của anh ấy càng sớm càng tốt.
Nếu không, với một lá gan còn lại của anh ấy mà rời khỏi bệnh viện, thì rất có thể dẫn đến suy gan... sau đó là tử vong.
Người phụ nữ nghe xong thì mặt biến sắc, vội nói:
- Cứu! Phải cứu, bác sĩ ơi, chúng tôi sẽ phẫu thuật, phải cứu chồng tôi...
Tiền thật sự không thành vấn đề, chúng tôi có một căn nhà, tin tôi đi, chúng tôi dù có phải bán nhà cũng sẽ làm phẫu thuật
Tôi xin các anh hãy giúp chúng tôi liên hệ tìm nguồn gan phù hợp ở đâu? Chúng tôi cần phải làm gì?
Bé gái vừa khóc vừa cầu xin:
- Chú ơi, tiền mừng tuổi cháu đều cho bố hết… Cứu bố cháu với, cháu không ăn quà vặt nữa, không mua búp bê, cháu chỉ muốn bố thôi…
Trần Thương thấy một màn gia đình như vậy, trong lòng xúc động.
Anh gật đầu:
- Chúng tôi sẽ giúp anh ấy tìm được nguồn gan phù hợp trong thời gian sớm nhất
Nghe xong, người phụ nữ vội bật dậy và mừng rỡ:
- Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn ngài
Khi nhóm người Trần Thương rời đi, trong lòng đều xúc động.
Vị bác sĩ trẻ nói:
- Thật là một gia đình đằm thắm
Lão Mã thở dài:
- Có vợ con như vậy, cuối cùng bây giờ tôi mới hiểu được người đàn ông đó. Nếu là tôi… tôi sẽ cố gắng hết sức để cho họ hạnh phúc.
Một câu như vậy đồng thời là tiếng lòng của không ít người.
Mọi người đều im lặng.
Lúc này, người phụ nữ đang bế con chuẩn bị đứng dậy về nhà thu dọn đồ đạc.
Có thể nhà thực sự sẽ cần bán...