Mua nhà ở thủ đô không dễ, hai vợ chồng và bố mẹ ở quê dành dụm được hơn một trăm năm mươi vạn tiền cọc, nay chắc là giá nhà đã tăng.
Sau khi gọi cho người bạn ở cơ quan môi giới.
Bên kia nói căn nhà ban đầu trị giá 500 vạn của họ giờ có thể bán với giá 800 vạn.
Người phụ nữ nở một nụ cười gượng gạo, coi như đầu tư kiếm ít tiền...
Không còn cách nào khác.
Mặc dù phần lớn số tiền này dùng để trả nợ, nhưng... liệu có đủ tiền chữa bệnh không?
Cùng lắm thì chồng không sao, họ sẽ đưa con về quê.
Cũng vẫn còn sống.
Đang thu dọn đồ đạc thì điện thoại của người phụ nữ đổ chuông, nghe máy thì là đồng nghiệp cũ và cũng bạn thân của Vương Đống.
Hôm nay, anh ta là người xin nghỉ phép cho Vương Đống.
- Chị dâu, đừng vội bán nhà
- Vương Đống cần phải tốn nhiều tiền để chữa bệnh, hiện anh ấy cần ghép gan.
Nghe thấy cần phải làm phẫu thuật ghép gan, người đàn ông thở dài.
- Anh Vương là người tốt bụng
Người phụ nữ cười khổ một tiếng:
- Không sao, chỉ cần người không sao là được, mất tiền còn có thể kiếm lại
- Đúng rồi, Đại Cương, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?
Mắt của người đàn ông sáng lên, vội vàng nói:
- Chị dâu, em nói với chị chuyện này, chị đừng giận nhé.
- Anh Vương vẫn luôn muốn cạnh tranh chức vụ quản lí đúng không? Giám đốc biết tính anh Vương thật thà, cho nên thường xuyên sai việc cho anh ấy
- Tháng trước, giám đốc bảo anh Vương giúp hoàn thành một suất bảo hiểm nhân thọ ngoài ý muốn, nói là hỗ trợ, thật ra là em vợ của giám đốc bán bảo hiểm, muốn hoàn thành chỉ tiêu
- Lúc ấy anh Vương cũng không cách nào, đành cắn răng mua một suất
- Phí bảo hiểm một năm hơn hai vạn nhân dân tệ, phải mượn tiền của em.
- Đương nhiên, chị dâu… Hôm nay không phải em đến đòi tiền chị, em là muốn nói cho chị, lần này anh Vương bị tai nạn ngoài ý muốn, chắc là có thể được bồi thường, hơn nữa mức bồi thường rất cao
Nghe thấy lời Đại Cương nói, người phụ nữ trực tiếp sửng sốt
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô vội vã đi tìm, lục tung một lúc lâu, cô thật sự tìm thấy rồi
Ngày thường chồng cô giấu đồ vật cũng chỉ loanh quanh vài chỗ như vậy thôi.
Mở ra hợp đồng, sau khi xem xong, người phụ nữ bỗng nhiên khóc lên.
Thật là trời không tuyệt đường người
Không ngờ…
Thật sự là không ngờ
Ngày thường chồng cô bị giám đốc bắt chẹt… Thế nhưng…
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.
Đối phương nghe máy, sau đó cũng rất nhiệt tình tư vấn.
Người phụ nữ luôn mãi xác nhận, cô biết rằng, cô không cần bán đi nhà của họ, cô có thể lấy được tiền chữa bệnh cho người chồng
…
…
Sáng thứ hai, 7 giờ 20 phút.
Trần Thương vừa mới bước vào văn phòng, lão Mã đã đưa cho một hộp cơm sang chảnh, khiến cho Trần Thương sửng sốt một chút.
- Chuyện gì đây?
Lão Mã:
- Bữa sáng, hôm qua không phải tôi đã nói rồi à? Tôi bao nuôi cậu mà
Một câu nói làm cho Trương Viễn vừa mới uống một hớp sữa lập tức phun ra.
Lúc này, Trần Thương mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lập tức nhanh chóng rửa tay, mở ra hộp cơm.
Thấy bánh bao thủy tinh bên trong hộp cơm, mắt Trần Thương sáng lấp lánh, cầm đũa gắp một cái đưa vào trong miệng, lập tức một mùi thơm xông vào mũi.
Mùi hương của hải sản hoàn toàn tan ra ở trong miệng, không ngừng ‘như tằm ăn sạch’ sự quật cường cuối cùng của Trần Thương.
Trần Thương tức khắc vui vô cùng:
- Fuck, nhân bánh là cái gì? Ăn ngon như vậy
Lão Mã:
- Nhân tôm hùm.
Đối mặt với một người bạn giàu, Trần Thương không thể không cố gắng “ăn nghèo” anh ta.
- Đêm nay ăn gì? Tôi có thể đóng gói mang về không?
Lão Mã ra vẻ không sao, nói:
- Không sao cả, đầu bếp nhà tôi làm.
Trần Thương rất tò mò
Sao lão Mã lại có thể từ một người “vắt chày ra nước” biến thành như vậy?
- Anh… Trúng vé số à?
Lão Mã xì một cái:
- Tôi chỉ nói xin lỗi bà xã nhà tôi thôi! Khoảng thời gian trước làm hỏng một cái váy của cô ấy, chúng tôi vẫn luôn “chiến tranh lạnh”, hiện tại cô ấy sắp mang thai đứa thứ hai, tôi hiện tại tốt rồi.
Hiện tại Trần Thương dị ứng với váy, nghe thấy “váy”, lập tức không nói gì.
Lúc sáng, gọi điện thoại cho Cao Vinh Hoa, Vương Đống vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng công ty bảo hiểm tới một chuyến, xác minh một chút tình huống.
Nghe nói Vương Đống từng mua bảo hiểm ngoài ý muốn khá là đắt, công ty bảo hiểm cần chi trả phần lớn tiền thuốc men.
Sau khi nghe thấy tin tức này, trong lòng Trần Thương lập tức vui mừng.
Có công ty bảo hiểm bồi thường, đây thật là một tin tức tốt.
Có đôi khi Trần Thương vẫn ngẫm nghĩ một vấn đề.
Nếu sau này tất cả người bệnh đi khám bệnh cũng không cần tiêu tiền, đãi ngộ của bác sĩ cũng không kém, có phải họ sẽ rất vui sướng hay không?
Lão Mã trả lời là:
- Sẽ không
Buổi sáng, Trần Thương triệu tập mọi người trong tổ nghiên cứu hội chứng Marfan.
Mau chóng bắt đầu sắp xếp công việc của tuần này.
Tuần trước phát sóng trực tiếp phẫu thuật nhận được hưởng ứng rất tốt, thậm chí càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý chuyện này.
Sau khi tất cả mọi người tụ tập đầy đủ ở trong văn phòng, Trần Thương đi vào.
Nhìn mọi người nói:
- Bắt đầu từ tuần này trở đi, chúng ta phải tăng tiến độ phẫu thuật.
- Mọi người không được lơi lỏng, điểm quan trọng trong khi phẫu thuật mạch máu lớn là ăn khớp, đề cao tốc độ và độ chặt chẽ ăn khớp là mấu chốt sinh tồn của người bệnh.
- Mỗi tuần kiểm tra một lần, người đứng thứ nhất trong lần kiểm tra lần này, tôi sẽ tự mình dạy Kỹ thuật giá đỡ vòi voi nhà họ Trần cho người đó, mọi người cố lên.
Nghe thấy những lời này, lập tức tất cả mọi người hưng phấn bừng bừng.
Kỹ thuật giá đỡ vòi voi
Đây chính là phương pháp làm hạ thấp tỉ lệ tử vong trong phẫu thuật hoán đổi động mạch chủ ở ngực - bụng, lợi hại nhất hiện tại ở trong nước.
Học xong kỹ thuật này sẽ lợi hại biết bao?
Đây là đi khắp thiên hạ, nơi nào cũng là khách quý của các bệnh viện, đi đâu mà không được hoan nghênh?
Tuy nghe thì có vẻ khoa trương, nhưng đây thật sự là thủ đoạn và kỹ thuật tiến bộ bậc nhất.
Ở trong lĩnh vực phẫu thuật bóc tách động mạch chủ, tuyệt đối là một món pháp bảo
Nhất thời, tất cả mọi người hưng phấn.
Ngay cả cô Mạnh ngày thường bình tĩnh, đạm mạc cũng cảm giác hô hấp của bản thân trở nên dồn dập.
Cô nhìn thoáng qua Trần Thương, tự hỏi có cách nào khác có thể đạt được kỹ thuật này, ví dụ như…
Chẳng qua một ánh mắt của Trần Thương làm cho ảo tưởng của cô Mạnh tan biến.
Làm cho cô Mạnh nhà ta bất đắc dĩ thở dài: Phi, tên đàn ông không biết nhìn hàng
Buổi chiều đến buổi tối có bốn ca phẫu thuật.
Chia ra hai tổ nhỏ tiến hành phẫu thuật.
Trần Thương đương nhiên phải đích thân giám sát.
Mà cùng lúc đó, một cuộc điện thoại gọi tới.
- Giáo sư Trần, xin chào, tôi là tổng biên tập của “Tạp chí Ngoại khoa tim mạch mới Hoa Hạ”, Đàm Chính Dương.
Trần Thương vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật, cầm điện thoại ngồi ở trên ghế tò mò hỏi:
- Ồ! Xin chào tổng biên tập Đàm, anh gọi tôi có việc gì không?
Đàm Chính Dương lập tức mỉm cười:
- Giáo sư Trần, tôi tin tưởng anh cũng từng biết đến tạp chí của chúng tôi đúng không? Chúng tôi muốn mời anh trở thành biên tập của “Tạp chí Ngoại khoa tim mạch mới Hoa Hạ” chúng tôi.
Trần Thương sửng sốt, nghe thấy lời nói này, anh lập tức xấu hổ.