Anh thật sự không biết tạp chí này là tạp chí gì.
Lập tức che lại mic của điện thoại, quay qua hỏi Từ Tử Minh:
- Trưởng khoa Từ, “Tạp chí Ngoại khoa tim mạch mới Hoa Hạ” là tạp chí gì vậy?
Từ Tử Minh nghe được câu hỏi này thì khẽ nhíu mày:
- Đây là một tạp chí mới ra, nhưng … có chính phủ đứng sau lưng, là một ấn phẩm con tách ra từ - Tạp chí Tim mạch Trung quốc.
- Làm sao vậy? Giáo sư Trần?
Trần Thương nhỏ giọng nói:
- Tổng biên tập Đàm Chính Dương của họ mời tôi làm biên tập.
Từ Tử Minh mỉm cười:
- Nước lên thì thuyền lên, những tạp chí này thích tìm người giỏi làm biên tập, nhưng … Chỉ cho chức vị biên tập, này cũng quá không cho mặt mũi.
Trần Thương trực tiếp mỉm cười:
- Nên nhận không?
Hà Chí Khiêm gật đầu:
- Ừ, chức biên tập kiểu này đều là kiêm chức tạm thời, ngẫu nhiên gửi một vài bản thảo, anh chỉ cần giao cho học sinh viết một bài là được rồi.
- Bình thường chức biên tập đều là trưởng khoa, phía dưới họ tất cả đều là học sinh, học sinh có nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cần phải phát biểu luận văn, giáo viên làm biên tập thì rất dễ dàng có thể gửi bài.
Trần Thương hiểu được.
- Không cần tôi tự mình viết bản thảo chứ?
Từ Tử Minh cười:
- Nếu anh muốn viết, người ta khẳng định sẽ không ngăn cản mà
Trần Thương nhanh chóng nhấc điện thoại, cười nói với Đàm Chính Dương:
- Tổng biên tập Đàm, thật xin lỗi đã để ông đợi lâu.
Đàm Chính Dương ậm ừ:
- Giáo sư Trần, có lẽ anh không biết rõ về tạp chí của chúng tôi, xin tự giới thiệu.
- “Tạp chí Ngoại khoa tim mạch mới Hoa Hạ” là từ Vệ Kiện ủy và chủ quản tập san bộ giáo dục, nhiều lãnh đạo của hệ thống sức khỏe tạm giữ chức ở tạp chí chúng tôi.
- Thành lập năm 2015, nhưng hiện đã được nhận SCI, thừa số ảnh hưởng là 1,2 điểm.
Lúc Đàm Chính Dương nói thì có giọng điệu quen thuộc với những người làm trong hệ thống hành chính một thời gian dài.
Giọng điệu này khác với giọng điệu của các bác sĩ hệ thống y tế và sức khỏe.
Dường như có một loại uy thế, dù anh ta muốn hạ thấp giao tiếp với anh, để cho anh không cảm thấy có khoảng cách, nhưng... hết lần này tới lần khác lại biểu hiện kiểu không đủ thân thiết.
Tuy nhiên, Trần Thương không phải là một kẻ ngốc, anh cười và khen:
- Tuyệt vời, tổng biên tập Đàm thật sự quá lợi hại, thậm chí còn đưa tạp chí vào SCI chỉ trong 5 năm
Mặc dù Trần Thương là một lời khen, nhưng thành thật mà nói, điều này thật sự là khó khăn.
Vẫn rất khó được đưa vào tiêu chuẩn cơ sở dữ liệu SCI.
Hơn nữa, cũng có nghĩa là bước vào sân khấu thế giới.
Đàm Chính Dương quả thực rất tự hào, nghe thấy lời khen của Trần Thương, cuối cùng cũng mỉm cười:
Giáo sư Trần, tôi cũng nghe giáo sư Tôn Chung giới thiệu về anh, vì vậy tôi muốn mời anh tham gia tạp chí của chúng tôi. Tuy rằng chúng tôi xuất phát tương đối muộn, nhưng chỉ cần chúng ta đồng lòng cùng nhau làm việc thì phát triển cũng rất nhanh
Sau này nếu xuất bản tạp chí nào thì có thể lựa chọn chúng tôi, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẽ sắp xếp.
Trần Thương cũng là lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện này nên anh không có kinh nghiệm. Cũng giống như phó hội trưởng, tức là công việc bán thời gian mang tính học thuật.
Hơn nữa, các biên tập viên cũng ở những vị trí cao, tại sao không có hàng chục hoặc hàng trăm biên tập viên trong một tạp chí?
Được rồi, vậy thì cảm ơn tổng biên tập Đàm.
Đàm Chính Dương gật đầu:
- Được, tôi sẽ cho người liên hệ với giáo sư Trần để hoàn thiện thông tin càng sớm càng tốt.
Cúp điện thoại xong, Trần Thương cũng không quá quan tâm.
Trong ngày hôm đó, các nhân viên đã liên hệ với Trần Thương để hoàn tất việc đăng ký, giấy chứng nhận thành tích sẽ được gửi vào ngày hôm sau.
Điều này khiến Trần Thương hơi ngạc nhiên
Tốc độ này có phải hơi quá nhanh hay không?
Nhưng...
Trần Thương đã thấy rằng mình thật ngây thơ.
Vào thứ tư, khi cuộc điện thoại của Đàm Chính Dương đến:
- Giáo sư Trần à, gần đây nếu anh có thời gian thì viết một bài báo được không?
Dù sao vẫn là ban biên tập của chúng tôi, không viết bài mới thì không thể biện minh được, anh biết đấy, lực ảnh hưởng của tạp chí chúng tôi cũng rất tốt, lãnh đạo cũng rất coi trọng, một đám người đều nhìn chằm chằm vào anh, nếu hấp tấp bổ sung anh, e rằng sẽ có người bàn tán.
Trần Thương nghe xong cũng cảm thấy khá có lý.
Anh cũng không thích gây rắc rối cho người khác.
Đơn giản nói:
- Được rồi, Tổng biên tập Đàm, tôi sẽ chuẩn bị một bản thảo gửi cho anh trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi Đàm Chính Dương nghe xong, đột nhiên bật cười.
Giáo sư Trần, tôi có một đề nghị, anh mới tham gia tạp chí, lại còn trẻ và có ít kinh nghiệm, tôi nghĩ tạp chí của chúng tôi là một nền tảng tốt, và bài luận văn lần này cũng một cơ hội tốt
Nếu tôi nói, tôi nghĩ anh chắc chắn có thể nắm bắt cơ hội này để thực hiện một quả bom tấn, chẳng hạn như viết bài luận văn của anh về kỹ thuật phẫu thuật tim không ngừng đập và lần này là về kỹ thuật phẫu thuật mới đặt giá đỡ vòi voi của nhà họ Trần, chúng tôi ủng hộ anh, anh nghĩ sao?
Sau khi Trần Thương nghe xong, đã sững sờ trong giây lát...
Đây là muốn mình viết về kỹ thuật đặt giá đỡ phẫu thuật vòi voi nhà họ Trần?
Có nhanh quá không?
Bản thân anh vẫn chưa hoàn thiện nghiên cứu, còn mấy người này lại trực tiếp muốn anh đưa ra một bài luận...
Điều này quá không khách khí mà?
Giáo sư Trần, hiện nay nhiệt độ đang phát triển và cũng rất cao. Sau khi kỹ thuật giá đỡ vòi voi nhà họ Trần của anh được xuất bản, nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người dân. Điều này có thể có một tác động tích cực đối với sự nghiệp phát triển một tiếng hót cũng khiến người ta kinh ngạc của anh
Dường như lúc này Trần Thương mới hiểu được cái gì...
Tại sao trước đây không đi tìm mình, bây giờ đột nhiên tìm tới cửa.
Mà giấy chứng nhận thành tích sẽ được giao vào ngày hôm sau, đây rõ ràng chính là để mình lên xe à?
Nghĩ đến đây, Trần Thương không khỏi lắc đầu.
Anh cười nói:
- Tổng biên Đàm, không phải tôi không giao cho anh đâu. Là do kỹ thuật này chưa hoàn hảo và thiếu phân tích dữ liệu. Nếu viết một bài nêu ví dụ thì không ý nghĩa gì nhiều, và kỹ thuật vẫn chưa hoàn thiện, tôi lo rằng sau khi nó được lan rộng, trong tương lai, nó không những không ý nghĩa tích cực mà còn có tác dụng không tốt.
Đàm Chính Dương sững sờ một lúc:
- Không sao đâu, giáo sư Trần, đừng lo lắng, anh có thể giao chuyện đó cho chúng tôi, anh cứ viết bài là được, người làm nghề biên tập như chúng tôi không phải là để phục vụ mọi người à? Ha ha
Lần này Trần Thương không nói nhiều, dứt khoát từ chối
Nghe thấy những lời của Trần Thương, Đàm Chính Dương không khỏi im lặng.
Anh ta thở dài, nói:
- Giáo sư Trần, tôi còn có thể làm hại anh à?
Ngoài ra, tôi cũng không giấu gì anh, thành thật mà nói, tạp chí của chúng tôi cần phát triển, và thứ chúng tôi cần bây giờ là những bản thảo xuất sắc.
Giáo sư Trần, coi như anh giúp lão Đàm tôi một việc khó khăn, được không?
Theo quan điểm của Trần Thương, luận văn là một cách ngắn nhất để truyền bá kiến thức.