Trong ca phẫu thuật tiếp theo.
Mặc dù không ảnh hưởng đến kết quả của ca phẫu thuật, nhưng mọi người đều cố gắng hết sức để thiết lập máy POSS, hy vọng rằng chúng sẽ xuất hiện trên giấy bút của Trần lão sư.
Cô Mạnh, cô giúp em một tay, giữ em lại
Trần Thương im lặng nhìn dáng vẻ làm điệu làm bộ của Mạnh Hi, mắt hơi trợn trắng.
Đây là phòng phẫu thuật, có phù hợp hay không?
Còn anh nữa, Lưu Toàn, anh mắc bệnh gì? Không có chuyện gì sao lại bày ra dao mổ và POSS này?
Lưu Toàn sửng sốt và nhìn cô Mạnh đầy tò mò.
Chẳng lẽ không cần bày POSS à?
Chủ nhiệm Từ, anh đang chắn tầm mắt của tôi
Lúc này, mọi người mới nhìn theo tiếng nói, quay lại nhìn Trần Thương...
Thật đơn giản đã dựng nên kỹ thuật giá đỡ vòi voi.
Chẳng lẽ...
Giáo sư Trần đã vẽ cái này?
Ca phẫu thuật đã kết thúc, đã trưa, sau đó cơm phẫu thuật được đưa tới.
Đây là thời gian tốt nhất trong ngày.
Bữa ăn phẫu thuật là có người cố tình đặt hàng.
Hả? Sao chỉ có mười một phần?
Sau khi Từ Ái Thanh giúp mọi người phân phát đồ ăn, tò mò nhìn hộp cơm.
Trần Thương cười:
- Không sao, cơm của tôi còn chưa tới.
Mọi người đột nhiên cười rộ lên.
Mạnh Hi đắc thắng nói:
- Ai bảo buổi sáng cậu hung chúng tôi! Quả báo? Ngồi nhìn chúng tôi ăn
Lưu Toàn xoa tay:
- Ôi, cơm gà rán thật là ngon.
Trần Thương thờ ơ.
Mạnh Hi thì càng khoa trương, thổi hơi bún ốc tới trước mặt Trần Thương, khiến Trần thương không nói nên lời.
Cô Mạnh, chân của cô đang bốc mùi thối rồi kìa
Trần Thương nói nhỏ.
Khi Mạnh Hi nghe thấy xong, cô suýt nữa đổ bún ốc lên đầu Trần Thương vì quá tức giận
Khi mọi người nghe thấy những lời này của Trần Thương thì đều cười phá lên.
Mạnh Hi ngứa răng:
- Cậu không biết à? Nữ thần không bị hôi chân?
Trần Thương mỉm cười gật đầu:
- Đúng đúng đúng, nữ thần từ nhỏ đến lớn sẽ không đánh rắm... phải không?
Mạnh Hi bị Trần Thương nói làm cho tức đến ngứa răng.
Trần Thương tò mò hỏi:
- Cô thích sầu riêng phải không?
Mạnh Hi gật đầu:
- Ừ
Trần Thương tiếp tục hỏi:
- Đậu phụ thối thì sao?
Mạnh Hi tiếp tục gật đầu:
- Tôi cũng rất thích
Trần Thương trầm tư trong giây lát...
Anh nói với Hà Chí Khiêm:
- Chủ nhiệm Hà, đây là một chủ đề để anh nghiên cứu: Dựa trên lý thuyết nghiên cứu về khứu giác thì phụ nữ thích đàn ông hôi hám
…
Nghe thấy lời nói của Trần Thương, mọi người hơi sửng sốt.
Phụ nữ yêu thích đồ vật thối...
Và yêu thích đàn ông thối...
Chuyện này...
Trần Thương cảm thấy, đây cũng một vấn đề đáng giá nghiên cứu
Mặc dù không phải là một đầu đề nghiên cứu tốt, nhưng cũng có thể là một trò cười giễu không tồi đúng không?
Nhưng
Trần Thương nhìn thấy mọi người đều ngồi đó ngẩn người ra, lập tức sững sờ.
Sao mọi người lại không cười chứ?
Chuyện này không buồn cười à?
- Không buồn cười à?
Trần Thương sững sờ.
Từ Tử Minh lập tức ha ha ha cười lớn.
Hà Chí Khiêm cũng rất nhanh đã hiểu ý, bắt đầu nghề nghiệp giả cười.
Lưu Toàn nhìn thấy hai người, lập tức sững sờ:
- Buồn cười à?
Mạnh Hi cũng liếc mắt:
- Một chút cũng không buồn cười.
Từ Ái Khanh cười cười.
Từ Tử Minh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Toàn:
- Giáo sư Trần làm trò cười mà cậu lại dám không cười?
Lưu Toàn lập tức sững sờ, lập tức phản ứng lại.
Lần lượt, rất nhanh đều bị truyền nhiễm, mọi người xung quanh đều lần lượt giả cười.
Thấy dáng vẻ của đám người này, bản thân Trần Thương bị chọc tức mà cười phá lên.
Đám người này, quá vô sỉ
Dữ tợn nói:
- Không buồn cười à? Không buồn cười cũng phải cười, bằng không ngày mai kiểm tra tất cả đều không đạt yêu cầu
Mọi người nghe xong, lập tức im lặng
- Lấy việc công báo thù tư?
Mạnh Hi hung tợn nói.
Trần Thương nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng vậy, có gì kiến gì à? Cô Mạnh?
Mạnh Hi khí huyết cuồn cuộn, nếu không phải học kỹ thuật, lão nương đã sớm một cước đạp bay cậu
Nghĩ đến đây, Mạnh Hi đột nhiên cảm thấy bản thân... thiếu máu
Tiến một bước u xơ tử cung, lùi một bước tăng sản kèm theo khối u.
Bỏ đi, bỏ đi
Làm thầy cô phải quan tâm che chở cho các học sinh.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hi liếc mắt:
- Mọi người cố gắng ăn cơm, cho cậu ta thèm chết
Mọi người vội vàng gật đầu
Bắt đầu im ắng chống cự.
Trần Thương cười giễu nột tiếng, phàm nhân vô tri.
Ngay lúc này, y tá mang theo một hộp thức ăn sang trọng đi vào.
- Giáo sư Trần, đồ ăn của anh đến rồi.
Trần Thương nhận lấy hộp đồ ăn, mở hộp đồ ăn cao bốn tầng mở ra, lấy ra một khay rồi lại một khay món ăn.
Đầy đủ bốn năm đĩa.
- Gan ngỗng Pháp
- Sò tươi sauce
- Canh cá Marseilles
- Tôm hùm Paris
...
Nhìn từng đĩa nhỏ này, rồi lại nhìn mọi người trợn mắt há mồm.
Trần Thương thở dài:
- Rượu nho trắng của tôi đâu?
Vào lúc này, có điện thoại gọi đến:
- Trần tiên sinh, suy nghĩ đến việc buổi chiều ngài cần phải phẫu thuật, không mang rượu nho đến cho ngài.
Trần Thương gật đầu:
- Được rồi, cảm ơn
- Ngày mai ngài muốn ăn món gì?
Trần Thương nghĩ ngợi:
- Đơn giản một chút, 'Phật nhảy tường' đi.
Cúp điện thoại, Trần Thương thở dài.
Bắt đầu một mình tịch mịch ăn uống.
- Ừm, bít tết gan bò này cũng không tệ! Nhưng hơi chín quá
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều lập tức trợn tròn mắt.
Mẹ nó đây là thức ăn ngoài à?
Nhìn hộp cơm cao cấp và món ăn của nước Pháp, từng món từng món, đột nhiên cảm thấy thức ăn cũng không còn thơm nữa
Nhìn tôm hùm Paris của người ta, nhìn lại miếng gà rán trong chén của mình, một chút cũng không muốn ăn.
Đột nhiên Trần Thương cảm thấy dao nĩa không tiện lắm, dứt khoát dùng dao nhỏ và đũa phối hợp.
Quả nhiên là dùng tốt hơn rất nhiều so với cái nĩa
Mạnh Hi mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thương, hung tợn nói:
- Thổ pháo
Trần Thương diệu dàng mà tiếp đãi:
- Cô Mạnh, bún ốc ăn ngon không? Ở đây tôi có món ốc nấu với rượu đế của Pháp, có muốn thử không?
- Ai nha, thật ngại quá, chỉ có một miếng, đã bị tôi ăn mất rồi
Trần Thương bỉ ổi cười lên.
Trêu đến CPU của Mạnh Hi gần như nóng quá, dẫn đến CPU quá tải
Trần Thương:
- Mọi người đừng lo lắng, nhanh chóng ăn cơm nào
- Nói thật, hương vị của gan ngỗng này cũng bình thường
- Ừm, canh cá Marseilles cũng ngon. Nghe nói cá này được vận chuyển bằng đường hàng không.
Một bữa cơm, Trần Thương đã lôi đến thù hận.
Đột nhiên mọi người cảm thấy một chút muốn ăn cũng không có.
Còn Trần Thương thì lại ăn vô cùng vui vẻ.
Một mặt là hương vị thật sự rất ngon, ăn uống no say.
Một mặt khác là nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đám người này, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cho các người đắc ý
Ăn xong các món, sau khi Trần Thương thu lại xong các hộp thức ăn, tinh thần sảng khoái đứng dậy vỗ bụng.
Nhìn thấy đức hạnh này của Trần Thương, mọi người giả vờ như không nhìn thấy
Trần Thương thấy vậy, lập tức cười giễu một tiếng
Anh có vũ khí ma thuật quyết định
Không phải các người lạnh lùng à?
Trần Thương dứt khoát lấy ra quyển vở tùy thân và bút, bắt đầu vẽ.
Quả nhiên, Trần Thương vừa lấy ra, mọi người lại tò mò thêm lần nữa.
Thầy Trần này rốt cuộc là đang vẽ cái gì?
Chẳng lẽ giáo sư Trần không chụp hình, mà đổi lại thành phác hoạ?
Trần Thương cũng không lên tiếng.
Những người khác ngày càng tò mò.
Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, quả nhiên cô Mạnh là người dễ kích động và không có tiền đồ nhất...
Đương nhiên, đối với điểm này, Trần Thương luôn ôm thái độ hoài nghi.
Anh cảm thấy không phải là cô Mạnh không giữ được bình tĩnh, mà là lòng dạ rộng lớn, sau đó lòng dạ chèn ép thể tích lồng ngực, dẫn đến nhanh mồm nhanh miệng.
Đây không phải là lỗi của cô
Đều là do di truyền gây ra họa