Nhìn mọi người một mặt nghiêm túc, Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:
- Ngàn vạn... Tôi khẳng định không bán, thế nhưng... trên ức bán hay không?
Trần Thương một câu làm cho mọi người đột nhiên sửng sốt một chút.
- Bao nhiêu tiền?
Trần Thương ăn ngay nói thật:
- 3 ức...
Lúc này, tất cả mọi người im lặng.
Liền Mạnh cũng trừng to mắt nhìn chằm chằm Trần Thương với cảm giác người trước mặt sắp thành đại gia, hô hấp dồn dập.
Một cái bản quyền có thể bán với giá ba ức?
Đáng tiền như thế à?
Từ Tử Minh đột nhiên cảm giác thấy 2000 vạn phí độc quyền của mình hình như có thể bỏ qua không tính.
Trần Thương vỗ bàn một cái:
- Không bán
- Muốn bán cũng phải chờ hội nghị kết thúc sau này hãy nói.
Mọi người đột nhiên đều không muốn nói chuyện với Trần Thương nữa.
Đợi sau khi hội nghị kết thúc, giáo sư Trần tuyệt đối kiếm được cũng không phải là nhân dân tệ mà là đô la
Từ Tử Minh vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, chúng ta chắc chắn phải trước lúc này cầm được bản độc quyền quốc tế, bằng không đến lúc đó... Đừng để người nước ngoài chui chỗ trống.
Độc quyền quốc tế cũng chính là cái gọi là xin độc quyền quốc tế
Để nhiều cái quốc gia cùng tổ chức xét duyệt độc quyền, thừa nhận độc quyền, và bảo vệ độc quyền.
Hạ quyết tâm, sau đó Trần Thương cũng không tiện ăn uống chùa, tìm đến mấy nhà công ty nói chuyện nói, nói rõ ràng ý nguyện của mình.
Không bán cho người ta, lại ăn của người ta dùng của người ta, đây không phải lợi dụng người ta à?
Thế nhưng, Trần Thương không ngờ chính là, cho dù anh đã từ chối.
Nhưng công ty người ta một chút cũng không hề tức giận, ngược lại còn nói sau này có phát minh sáng tạo gì thì nhất định phải hợp tác với họ.
Buổi tối bày tiệc, bốn năm tổng giám đốc công ty ngồi xuống nói chuyện cùng nhau.
Nói với Trần Thương:
- Giáo sư Trần, những lời nói của tôi là từ đáy lòng, kiến thức chuyên nghiệp chúng tôi không bằng cậu, thế nhưng dụng cụ vật này, môn đạo quá nhiều.
- Đến lúc đó, chờ hợp đồng xuống, cậu phải để cho chúng tôi một vé.
Dương Thượng cũng tới, với tư cách người khởi xướng lửa cháy thêm dầu, anh một chút không cảm thấy tội ác.
- Đúng vậy, phải đòi thêm chút tiền, dù sao cái đồ chơi này, lợi nhuận quá lớn, chúng ta thật sự là ăn không vô, bằng không cũng sẽ không thả đi một cơ hội tốt như thế.
Những công ty của Dương Thượng bọn họ này đều không phải quá lớn.
Công ty lớn người ta đều ôm thái độ quan sát.
Dù sao... Công ty nhỏ có thể đánh bạc, công ty lớn phải xem số liệu.
Họ thà rằng dùng nhiều tiền mua một cái đồ vật đáng tin cậy, cũng sẽ không đi đánh bạc có một chút nguy hiểm.
Nếu Trần Thương đưa ra thành tích, số liệu phân tích lại đúng là dùng tốt, họ khẳng định sẽ chạy theo như vịt.
Cái gì xí nghiệp nước ngoài, Top 100 cũng sẽ tìm tới cửa.
Thế nhưng, uống nhiều rượu quá, sau đó Dương Thượng lại đột nhiên nói:
- giáo sư Trần, tôi nói, nếu như giá tiền không sai biệt lắm, thì tôi nghĩ cậu nên bán cho người Trung Quốc chúng ta.
Vài người khác cũng dồn dập gật đầu, nhưng không nói lời nào.
Dương Thượng tiếp tục nói:
- Dù sao... Cậu cũng không thể xem thường năng lực của cậu, đây là một kỹ thuật hạch tâm.
- Mà nói thật, nhà tư bản cũng sẽ không thiếu tiền, những phí độc quyền đều là nhà đầu tư lớn tính tới trả tiền.
- Vật này... Cậu suy nghĩ thật kỹ...
Cơm nước no nê, ai về nhà nấy.
Trần Thương ở cửa tiệm cơm hóng gió, không bao lâu sau thì mưa rào có sấm chớp kéo đến.
Đứng ở cửa ra vào, nhìn nước mưa, suy nghĩ một chút lời nói của mấy người Dương Thượng, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
Trần Thương phát hiện, vị trí quá cao cũng không tốt.
Cần cân nhắc quá nhiều chuyện, làm bác sĩ đơn giản rất tốt.
Nhưng may mắn là, Trần Thương có một người vợ rất tốt, không bao lâu sau, Tần Duyệt đã lái xe tới, thấy Trần Thương thì vội vàng xuống xe che dù đưa lên xe.
Sau đó lên xe, Trần Thương nói chuyện này cho Tần Duyệt nghe một chút.
Tần Duyệt không bất kỳ cái động thái gì, đối với ba ức gì đó, cô căn bản không quá quan tâm.
Giống như không quan hệ gì với Tần Duyệt.
Nhìn ra Trần Thương xoắn xuýt, Tần Duyệt đột nhiên nói:
- Không phải trong lòng anh đã có ý nghĩ rồi à, không phải sợ tổng giám đốc nước ngoài kia cho anh quá nhiều tiền, anh sợ chính mình không chịu được sẽ va vào cám dỗ à?
- Ai nói với anh xí nghiệp Trung Quốc gia chúng ta thiếu tiền? Lần trước, tổng giám đốc Bạch kia em cũng cảm thấy rất tốt, người ta tùy tiện quyên tặng 3000 vạn, còn thiếu anh một cái phí độc quyền à?
Trần Thương nghe xong, bất đắc dĩ cười cười, chính mình còn không thấy rõ bằng vợ mình.
- Vợ à, em thật là tốt
Tần Duyệt liếc mắt:
- Ai cho anh uống rượu! Em đã nói, khoảng thời gian này chuẩn bị mang thai đấy, thế mà anh lại uống rượu
Trần Thương lấy lòng cười một tiếng.
Tần Duyệt thờ ơ, hung tợn trừng mắt liếc Trần Thương.
- Sinh ra ngu ngốc làm sao bây giờ?
Trần Thương nghe thấy vậy, sau đó lập tức biến sắc, anh nghĩ tới một vấn đề.
Cái này...
Hệ thống có thể di truyền hay không?
Đây quả thật là một vấn đề.
...
...
Trong thời gian tiếp theo, Trần Thương tiếp tục công việc của mình.
Bận rộn phẫu thuật.
Khác biệt duy nhất chính là, đoàn đội mười hai người sau khi phẫu thuật xong cho 35 người kỳ thứ nhất thì đã thực hiện mở rộng số lượng nhận người tham gia, bắt đầu huấn luyện nhóm nhân viên thứ hai gia nhập vào trong đó.
Tin tức độc quyền của Trần Thương khuếch tán ra trong phạm vi nhỏ.
Dù sa, o đoạn thời gian trước, mỗi ngày cấp cứu cửa ra vào đều có nhiều đại biểu của công ty y tế như vậy, tất cả mọi người có thể đoán ra một hai.
Duy nhất đoán không được chính là độc quyền của Trần Thương đến cùng bán bao nhiêu tiền.
Vào thứ bảy, Trần Thương giống như trước đây, triệu tập mọi người tiến hành tổng kết và phân tích phẫu thuật.
Cái này làm việc nhìn như dư thừa, nhưng lại rất cần thiết.
Hội nghị tổng kết hôm nay có rất nhiều người tới, Tiêu Triết Hải bệnh viện Thụy Kim, viện trưởng Ngô Đồng Phủ và phó viện trưởng Tô Hạo Cường của trung tâm Cấp cứu cũng đến nơi này.
Bởi vì đây là lần đầu bệnh viện trung tâm Cấp cứu mở rộng đưa vào tiêu chuẩn tiến hành thí nghiệm lâm sàn.
Cũng là lần thứ nhất trên thế giới, cơ cấu y học lâm sàng công khai nghiên cứu giảm tỉ lệ tử vong người bệnh Marfan.
Một khi cái này có kết quả, ảnh hưởng mang tới tuyệt đối là phạm vi thế giới
Thật là ảnh hưởng đến một ngành học phát triển.
Vì vậy, mấy viện trưởng tham gia lần nghiên cứu khoa học này đều rất xem trọng
Từ Tử Minh đang báo cáo tin tức:
- Gần đây, bệnh viện chúng ta có tiếp nhận 35 người bệnh...
Nhưng lúc này, điện thoại của Từ Tử Minh đột nhiên vang lên.
m thanh này không hợp thời, làm rối loạn tiết tấu báo cáo.
Mọi người khẽ nhíu mày.
Từ Tử Minh cũng hơi xấu hổ.
Cầm lấy điện thoại muốn tắt máy.
Nhưng khi thấy điện thoại gọi đến, sau đó biểu hiện Từ Tử Minh lộ vẻ do dự.
Anh nhìn Trần Thương một cái:
- Giáo sư Trần... chuyện về vấn đề độc quyền.
Ánh mắt Trần Thương sáng lên, gật đầu nói:
- Cứ nghe trước đi.
Xung quanh viện trưởng cũng dồn dập phụ họa:
- Đúng, cứ nghe trước xem sao.
- Chủ nhiệm Từ, xảy ra chút vấn đề
Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng nói lo lắng.