Cùng xuất thân từ bệnh viện quân y, Dư Dũng Cương và Mã Nguyệt Huy là hai đồng nghiệp phối hợp ăn nhịp với nhau.
Hai người họ sắp tới sẽ ra mặt cho Trần Thương
Từ Ái Thanh đã ngăn cản thế nhưng không thể ngăn được
Mà lúc này, khi Trần Thương cần phải bình tĩnh để làm nghiên cứu, chỉ muốn lặng yên không muốn xảy ra thêm vấn đề gì nữa.
Từ Tử Minh rầu rĩ không vui, đi ăn cơm với Vương Thông.
Uống nhiều nên hai người cũng nói nhiều.
Từ Tử Minh bất đắc dĩ nói:
- Đàm Chính Dương xin độc quyền cho Trần Thương đã bị kẹt lại ở PCT.
Vương Thông nghe vậy thì lập tức nhíu mày:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Từ Tử Minh nói lại một lần nữa chuyện “kỹ thuật giá đỡ vòi voi nhà họ Trần”.
- Kỹ thuật này thật rất lợi hại, đây là phẫu thuật bóc tách động mạch chủ là một bước ngoặc trong lịch sử y học, đồ tốt như vậy, lại bị kẹt, thật đúng là ngu xuẩn.
Sau khi Vương Thông nghe xong, nữa ngày cũng chưa hết tức giận.
- Lần trước ta cũng bị Đàm Chính Dương ép viết một bài luận văn.
Vương Thông tức giận nói:
- Chính là năm ngoái.
Từ Tử Minh sững sờ:
- Anh... Viện sĩ bình chọn?
Vương Thông gật đầu:
- Đúng vậy, Đàm Chính Dương mời tôi làm biên ủy viên của tạp chí đó, sau đó anh ta nói tôi viết mấy bài luận văn mới nhất.
Từ Tử Minh bất đắc dĩ nhổ nước bọt:
- Thật sự là không từ thủ đoạn nào
- Chủ yếu là tạp chí này lệ thuộc trực tiếp Bộ giáo dục cùng với Vệ Kiện ủy, chính thính cấp! Tôi đoán... Đàm Chính Dương muốn xem vật này xem như điều ban, thử một lần phó bộ...
Vương Thông gật đầu:
- Anh ta thật sự là có ý đồ
Thính cấp cùng bộ cấp chỉ kém một bước, nhưng lại khác biệt như ngày với đêm.
Khoảng cách này giống như lạch trời, đại đa số người đều không qua được.
Đàm Chính Dương đã đến tình trạng không từ thủ đoạn
Vương Thông và Từ Tử Minh im lặng, nửa ngày sau đột nhiên liếc nhau.
- Có muốn làm chút gì đó hay không?
Hai người lập tức sững sờ
Rượu cường tráng người gan
Rất nhanh, hai người ăn nhịp với nhau.
Lập tức quyết định làm một chút chuyện cùng nhau.
Mà cuối tuần này, hai người Hà Chí Khiêm và Lý Bảo Sơn cùng nhau trở về An Dương một chuyến, đến nơi xây dựng Ngoại khoa tiêu hóa thế giới để gặp mặt người phụ trách là Eileen.
Lý Bảo Sơn trở lại khoa, việc đầu tiên anh làm chính là đi tìm cha vợ của Trần Thương, Tần Hiếu Uyên.
Sau đó lại mở ra hội nghị mọi người trong khoa cấp cứu.
Hiện tại, Tỉnh Nhị Viện của Đông Dương đang phát triển hừng hực khí thế, trung tâm cấp cứu phục hồi cũng đang được thi công xây dựng.
Thế là Lý Bảo Sơn trực tiếp gọi điện thoại cho đám người Thang Kim Ba, Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lôi, Cố Hồng Mai.
Tất cả mọi chuyện đều đang lên men.
Mới đó mà đã đến tháng bảy.
...
...
Một ngày này, Trần Thương vẫn giống như ngày thường, phẫu thuật kết thúc, đang tập trung mọi người lại thảo luận về ca phẫu thuật vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
- Giáo sư Trần, tôi là Dương Thanh, chúng tôi đã tìm được
Dương Thanh không thể không kích đông được.
Trần Thương hơi sửng sốt một chút, cố gắng nhớ lại Dương Thanh, thế nhưng không nhớ ra đó là ai: Triệu Tư Hàm
Trần Thương tò mò hỏi:
- Chuyện là như thế nào? Tử vong hay không?
Dương Thanh xúc động một tiếng:
- Là chủ nhiệm Cung đã giúp chúng tôi liên hệ đến, đối phương cũng là cô gái nhỏ khoảng 9 tuổi, người bệnh bị tai nạn giao thông, hiện tại sắp không thể qua khỏi... Cô gái nhỏ và người nhà cô gái đều hi vọng có thể tiến hành xác nhận quyên tặng cơ quan nội tạng, hi vọng cô bé có thể giúp cho ai đó, và muốn mình vẫn còn tồn tại trên thế giới này bằng phương thức khác...
Khi nói ra những lời này, Dương Thanh không thể nói là vui vẻ hay không, tâm trạng của anh lúc này rất phức tạp.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới 9 tuổi, không thể trơ mắt nhìn.
Cho dù là...
Mình bây giờ cần cái mũi của đối phương để làm giả thể tiến hành cấy ghép dị thể.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao y học phải chú ý phát triển《 Y Học Luân Lý Học 》.
Trần Thương gật đầu, đưa tay nhìn đồng hồ.
- Tôi sẽ qua đó ngay.
Thời gian để thực hiện ca phẩu thuật này tương đối dài, bởi vì dính đến cấy ghép dị thể cần chính mình thực hiện quá trình này.
Tất cả thời gian, có thể phải cần bảy, tám tiếng.
Trần Thương đắn đo một phen, sau đó lên tiếng chào Tần Duyệt rồi đứng dậy phát biểu.
Từ khi Triệu Tư Hàm ra viện đến nay đã hơn hai tháng, khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn.
Thế nhưng hiện tại bây giờ chính là thời gian thích hợp nhất để phẫu thuật.
Bởi vì nếu để lâu thì nội tiết tố sẽ rất dễ bị tổn thương, sức khỏe miễn dịch của Triệu Tư Hàm đều rất yếu.
Vào lúc này tiến hành phẫu thuật cấy ghép, rất dễ xuất hiện tình huống cấy ghép thất bại.
Trần Thương lên tiếng chào, sau đó đứng dậy rời đi.
...
...
- Chủ nhiệm Dương, xảy ra chuyện rồi
Nhân viên công tác giám thị hạng mục Bộ Khoa học và Công nghệ chạy tới văn phòng của chủ nhiệm.
- Xảy ra chuyện gì?
Một nam cán bộ khẽ nhíu mày.
- Trung tâm nghiên cứu y học đã tạm đình chỉ thi công và phát triển nghiên cứu bắc cầu động mạch vành
Anh vội vàng nói:
- Hơn nữa, nhân viên công tác cũng tạm thời nghỉ ngơi.
Chủ nhiệm Dương nghe thấy, sau đó khuôn mặt lập tức biến sắc
Đây chính là kế hoạch trọng điểm đầu đề của Bộ Khoa học và Công nghệ năm nay, đầu tư gần hai ức, hiện tại đột nhiên đình chỉ, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
Chủ nhiệm Dương nghiêm mặt hỏi
- Cái này... Người phụ trách có ý là chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu tạm thời không có thời gian và nhân lực, cần tạm hoãn mấy tháng.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ nói.
Dương chủ nhiệm lập tức đứng dậy:
- Mấy tháng? Ai mà to gan đến như vậy? Ai cho anh ta quyền lợi
Nhân viên công tác:
- Phó chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu, viện sĩ Vương Thông và giáo sư Từ Tử Minh, còn có... Dựa theo hiệp ước yêu cầu, họ chỉ cần hoàn thành xây dựng trong vòng hai năm là được...
Dương chủ nhiệm trầm tư một lát:
- Tôi biết rồi! Cậu đi ra ngoài đi.
Chủ nhiệm Dương đứng dậy chạy thẳng tới văn phòng bộ trưởng, sau khi gõ cửa đi vào, nói lại chuyện này một lần.
Sau khi Bộ Khoa học và Công nghệ Tào Ngu nghe xong thì ngược lại bắt đầu im lặng.
- Người phụ trách... Hình như là Trần Thương? Gọi điện thoại cho Trần Thương hỏi một chút về vấn đề này.
Dương chủ nhiệm nhíu mày:
- Không thể liên lạc được với Trần Thương.
- Gọi cho Vương Thông.
Tào Ngu vẫn mặt không đổi sắc:
- Dùng điện thoại văn phòng để gọi.
Không bao lâu, cuộc gọi đã được kết nối:
- Chào bộ trưởng Tào.
- Viện sĩ Vương, có chuyện gì xảy ra vậy? Đình công? Có vấn đề gì à?
Tào Ngu trực tiếp hỏi.
- Cái này, bộ trưởng Tào, gần đây chủ nhiệm Trần của chúng tôi tương đối bận rộn, rất nhiều chuyện bận tâm không xuể, vì vậy nên cần phải tạm hoãn một đoạn thời gian, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đối với hiệp ước?
Sau khi Tào Ngu nghe xong thì đột nhiên nhíu mày, nhưng anh lại nghe được tức giận:
- Gần đây giáo sư Trần bận việc gì?
...
Mà cùng lúc đó, chuyện giống vậy cũng xảy ra ở Vệ Kiện ủy.
Hạng mục trọng điểm Quốc gia, xây dựng trung tâm phục hồi cơ chậm trễ mấy tháng
Tiêu Nhuận Phương một mặt mờ mịt gọi điện thoại cho Vương Ngọc Sơn, bất đắc dĩ nhíu mày.
Ngay lúc này, Vệ Kiện ủy của tỉnh Đông Dương gọi điện thoại tới.
- Chủ nhiệm Tiêu của học hội ngoại khoa tiêu hóa học thế giới, tổ chức ban quản trị, khẩn cấp chuẩn bị thảo luận một lần nữa mức độ quan trọng của chuyện này.
Tiêu Nhuận Phương nghe thấy thì cũng bất đắc dĩ nữa, vội vàng nói:
- Chờ một chút! Ổn định họ, mọi thứ chờ sau khi liên lạc được cho Trần Thương rồi hãy nói
Tiêu Nhuận Phương nhìn thư ký một cái:
- Đã liên lạc được hay chưa?
Thư ký sắp phát khóc
- Không được