Vào lúc này
Tiêu Nhuận Phương mà còn không hiểu đã xảy ra vấn đề gì thì thật sự là sống uổng phí mấy chục năm
Cái này rõ ràng là Trần Thương tức giận.
Chẳng qua là...
Chuyện gì đã làm cho Trần Thương tức giận như vậy?
Nhìn ánh mắt của Tiêu Nhuận Phương, thư ký bất đắc dĩ nói:
- Chủ nhiệm, tôi thật sự đã cố hết sức, tôi đã gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, nhưng đều không có người bắt máy
- Thay điện thoại khác tiếp tục gọi, đến khi nào có người nghe máy thì thôi
Tiêu Nhuận Phương nói thẳng.
Thư ký im lặng:
- Tôi đã dùng mười cái điện thoại.
Ngay lúc này, máy điện thoại riêng của văn phòng vang lên.
Bây giờ Tiêu Nhuận Phương đang rất tức giận, thấy điện thoại là của Bộ Khoa học và Công nghệ, lập tức bình tĩnh lại tâm trạng một chút.
- Chào bộ trưởng Tào.
Tiêu Nhuận Phương nói thẳng.
Tào Ngu ừ một tiếng:
- Cái này, chủ nhiệm Tiêu, các cán bộ và ủy ban trung ương của Vệ Kiện ủy chúng tôi, khai thác hạng mục trung tâm nghiên cứu bắc cầu động mạch vành đã đình công.
- Chuyện này ông có nghe nói chứ?
Tiêu Nhuận Phương lập tức sững sờ:
- Trung tâm bắc cầu động mạch vành cũng đình công?
Cái chữ “cũng” này trực tiếp làm cho Tào Ngu hơi hoảng hốt.
Có ý gì, còn có nơi khác đình công?
Mẹ nó, đây là hạng mục cấp quốc gia, ai mà to gan như vậy, dám đình công? Cho sắc mặt ai nhìn đây?
Tào Ngu nhíu mày:
- Còn có nơi khác đình công à?
Tiêu Nhuận Phương hít sâu một hơi, hiện tại rốt cuộc anh đã hiểu rõ.
Đây chính là chuyện của Trần Thương
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhuận Phương bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay, chỗ tôi đã được báo cáo lên mấy tin tức, đầu tiên là trung tâm phục hồi cơ quốc gia xin đình công, chủ nhiệm Vương Ngọc Sơn có ý là các chủ nhiệm đang bận quá nhiều việc, không thể ứng phó, với lại học sẽ điều chỉnh thời gian trong phạm vi hiệp ước.
- Tiếp ngay sau đó, bí thư trưởng ban quản trị của học hội ngoại khoa tiêu hóa thế giới, một lần nữa thương thảo lại xây dựng tổng bộ ở An Dương cho hợp lý
- Vừa rồi, bệnh viện trung tâm Cấp cứu đã gọi điện thoại cho tôi nói thí nghiệm lâm sàng người bệnh mắc hội chứng Marfan kỳ thứ nhất đã kết thúc, cần sửa sang thật tốt mới có thể tiếp tục bắt đầu kỳ thứ hai
Tào Ngu nghe thấy lời nói Tiêu Nhuận Phương thì lập tức sửng sốt.
Hơi im lặng, sau đó nói:
- Trần Thương đâu?
- Không liên lạc được.
Tiêu Nhuận Phương thở dài:
- Gọi cho vợ Tần Duyệt của cậu ấy thì nói là đi phẫu thuật.
Sau một lúc lâu, Tào Ngu nói:
- Trần Thương hơi quá mức.
Tiêu Nhuận Phương lập tức sửng sốt một chút:
- Có ý gì chứ?
Chuyện này, Tiêu Nhuận Phương còn chưa rõ ràng vì sao, thế nhưng biết chắc có quan hệ với anh.
Tào Ngu nói lại lời nói của Vương Thông một phen cho Tiêu Nhuận Phong Hiểu rõ.
Sau khi nói xong, Tào Ngu thật sự hơi tức giận.
Dù sao cũng là lãnh đạo bộ cấp
Chút tức giận cũng phải có.
Người trẻ tuổi làm loạn như Trần Thương là quá ít.
Loại chuyện này còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mà sau khi Tiêu Nhuận Phương nghe thấy thì cũng bắt đầu im lặng.
Chuyện này huyên náo hơi lớn.
Thế nhưng Tiêu Nhuận Phương bất đắc dĩ giữ gìn nói:
- Người trẻ tuổi bị ức hiếp, có chút cảm xúc cũng là bình thường.
Tào Ngu cúp điện thoại.
Tiêu Nhuận Phương gọi điện thoại cho Ngô Đồng Phủ của trung tâm Cấp cứu.
Điện thoại lần thứ nhất không có người bắt máy.
Sau đó gọi lần thứ hai, Ngô Đồng Phủ có ý riêng, giọng nói không mặn không nhạt nói:
- Nếu chủ nhiệm Tiêu phê bình chuyện của Trần Thương thì không cần gọi điện thoại cho tôi.
- Khi con của chúng tôi bị ức hiếp, sao các anh không gọi điện như vậy.
- Lại nói, Trần Thương của chúng tôi cũng không làm sai chuyện gì
Một câu đã làm cho Tiêu Nhuận Phương chuẩn bị nói, lập tức á khẩu không trả lời được.
Mà Tiêu Nhuận Phương còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Đồng Phủ đã cúp điện thoại.
Bên này, Tào Ngu cũng đã liên lạc điện thoại được cho Vương Thông.
Thái độ cường ngạnh nói đến:
- Viện sĩ Vương, chuyện này không thể kéo dài, cần phải khôi phục xây dựng bình thường.
Vương Thông chẳng qua chỉ thản nhiên cười nói:
- Bộ trưởng Tào, Trần Thương là người chịu trách nhiệm, không phải tôi.
Tào Ngu nhíu mày:
- Trần Thương hơi quá mức, ân oán cá nhân sao có thể lấy ra làm ảnh hưởng đến tập thể được?
Vương Thông nghe được câu này, bất đắc dĩ nói:
- Bộ trưởng Tào, năng lực cá nhân có thể làm cho năng lực tập thể đi lên được không?
Câu nói này làm cho Tào Ngu á khẩu không trả lời được
Tào Ngu biết rõ Vương Thông muốn nói cái gì
Vương Thông tiếp tục nói:
- Trung tâm bắc cầu động mạch vành có thể không có tôi, thậm chí có thể không có anh, có thể không có bất kỳ người nào, thế nhưng duy nhất chắc chắn không thể không có Trần Thương
- Nếu như trung tâm bắc cầu động mạch vành không có Trần Thương thì khác một cao ốc bình thường ở chỗ nào?
- Người ta dùng trình độ phẫu thuật cá nhân của mình, không giữ lại chút nào hiến cho quốc gia và nhân dân, người ta phàn nàn qua cái gì chưa? Thậm chí tôi hỏi anh, quốc gia đã cho người anh cái gì?
- Anh nói ân oán cá nhân của người ta không thể làm ảnh hưởng đến tập thể, nhưng anh có cân nhắc đến người ta chưa? Người ta đã hiến tặng năng lực cá nhân cho tập thể
- Khi Trần Thương bị đãi ngộ không công chính, lúc đó có người nào đứng ra nói giúp Trần Thương một câu à? Tập thể ở đâu? Các anh không nguyện ý bảo vệ cho cậu ta thì chúng tôi bảo vệ cậu ta
- Còn có, chuyện này không liên quan gì với Trần Thương, giáo sư Trần căn bản khinh thường làm loại chuyện này. Tất cả mọi việc là tất cả thành viên chúng tôi tự tổ chức.
Nói xong, Vương Thông cúp điện thoại.
Đây là lần thứ nhất Vương Thông cúp điện thoại Tào Ngu.
Tào Ngu cầm điện thoại nửa ngày không nói chuyện.
Hơi tức giận
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là như suy nghĩ điều gì
...
Vào lúc này.
Điện thoại lại lần nữa đánh không liên lạc được.
Tiêu Nhuận Phương không thể gọi
Tào Ngu càng không thể gọi được
Ai cũng không thể liên lạc được với Trần Thương.
Gọi cho người khác, họ đều nói là:
- Giáo sư Trần ra ngoài tham gia một ca phẫu thuật.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu đều im lặng.
Họ không ngờ, Trần Thương không đến ba mươi tuổi mà đã tạo ra một lực lượng bảo vệ mình
Tào Ngu đứng dậy đến Vệ Kiện ủy, gặp mặt Tiêu Nhuận Phương.
- Chủ nhiệm Tiêu, chuyện này anh định xử lý như thế nào?
Tào Ngu hỏi.
Tiêu Nhuận Phương cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm gọi điện thoại cho Đàm Chính Dương:
- Lập tức đến phòng làm việc của tôi.
Đàm Chính Dương lập tức sửng sốt, vội vàng đứng dậy đến Vệ Kiện ủy.
- Chủ nhiệm Tiêu, anh tìm tôi? Bộ trưởng Tào, anh cũng ở đây à?
Hai người đều không phản ứng gì gọi là trả lời Đàm Chính Dương.
Sắc mặt Đàm Chính Dương lập tức thay đổi.
Tiêu Nhuận Phương trực tiếp nói ra chuyện đình công.
- Cậu hãy xem hai phần tư liệu này một chút đi.
Đàm Chính Dương run rẩy cầm lấy tư liệu:
- Trung tâm nghiên cứu bắc cầu động mạch vành xin đình công, trung tâm phục hồi cơ xin đình công
Hai cái này đều là hạng mục trọng điểm quốc gia năm 2020.
Người phụ trách đều là Trần Thương
Đúng
Là Trần Thương?
Đàm Chính Dương vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Tiêu, Trần Thương này thật hơi quá đáng, lợi ích cá nhân...
Tào Ngu trực tiếp hừ lạnh một tiếng:
- Cậu còn biết là lợi ích cá nhân cùng với lợi ích tập thể à?
- Bản độc quyền của Trần Thương là ai kẹt lại?
Tào Ngu không cho Đàm Chính Dương một chút mặt mũi nào:
- Cậu là quan lớn đúng không? Cậu muốn làm gì thì làm đúng không? Chuyện xin độc quyền thì cậu cũng có thể quản một chút?
Đàm Chính Dương sợ hãi nói:
- Bộ trưởng Tào... Không phải, tôi... Tôi căn bản, 12 tháng đó là bảo vệ độc quyền...
Lúc nói chuyện, Đàm Chính Dương đứng ở nơi đó khúm núm, thậm chí hai tay cầm tài liệu cũng hơi run rẩy, cúi đầu cực kỳ thấp kém
Tào Ngu trực tiếp đứng dậy:
- Đàm Chính Dương, tôi trực tiếp nói rõ, cậu mẹ nó thật sự là hổ phụ sinh khuyển tử! Mặt của cha cậu đều sắp bị cậu ném sạch
- Cậu cho rằng Trần Thương rất dễ bắt nạt phải không?
- Tôi cho cậu biết, so với Trần Thương, cậu chẳng là cái rắm gì cả
- Thấy không? Đây không phải hai phần xin, đây là hai phần thưởng kỹ thuật tiến bộ cho quốc gia