Giờ thứ hai sau khi Trần Thương tắt máy:
Một ông lão cùng với hai người trợ lý hộ tống tự mình đi tới bộ khoa học kỹ thuật, gõ cửa văn phòng của Tào Ngu.
Sau khi Tào Ngu mở cửa nhìn thấy ông lão, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đứng dậy
- Thầy, sao thầy tới đây?
Người tới cũng không phải là người khác, đúng là nhà khoa học thủ tịch của Cục Hàng Không, viện sĩ ba viện Bốc lão tiên sinh
Ông cũng người được Trần Thương tự mình làm phẫu thuật xây dựng lại đường tiêu hóa, hiện tại đã hồi phục rất tốt
Bốc Hàn Du bước vào trong văn phòng, ông cũng không ngồi xuống ghế, càng không tiếp nhận chén nước Tào Ngu đưa, mà là hít sâu một hơi nói:
- Tôi không tới, ân nhân cứu mạng của tôi sẽ phải bị cậu bắt nạt
Tào Ngu lập tức sửng sốt một chút.
Bốc Hàn Du bỗng nhiên nói:
- Hôm nay tôi đi kiểm tra sức khỏe, nghe thấy Tôn Quảng Vũ nói chuyện của Trần Thương.
- Tào Ngu, giới học thuật phải xem xét thành tựu học thuật, đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với học giả
- Phải xử lý tốt việc của Trần Thương.
Nói xong, Bốc Hàn Du cũng chưa ngồi ghế, đứng dậy đi ngay.
Ông đến đây chỉ là vì nói câu này.
Mà Tào Ngu có nghe ông hay không là chuyện của anh ta.
Nói xong, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua Tào Ngu:
- Đàm Kế Sơn để tôi đi nói chuyện, cậu không phải lo.
Bốc lão tiên sinh đứng dậy lập tức rời đi.
Lưu lại Tào Ngu trợn mắt há hốc mồm.
Trần Thương... Rốt cuộc đã cứu bao nhiêu người?
Thầy của mình cũng đã tìm tới cửa
Lúc này, so với Tào Ngu, trong lòng Tiêu Nhuận Phương càng hoảng hốt bồn chồn
Giờ thứ ba sau khi Trần Thương tắt máy:
Một chiếc xe quân đội dừng lại ở dưới khu nhà của Ủy ban Sức khỏe Quốc gia.
Một ông lão hình như bệnh nặng mới khỏi, đứng ở dưới lầu nhìn lên khu nhà, nói với người đứng bên cạnh:
- Dẫn tôi đi Cục Y tế.
Mà bên này, không bao lâu sau khi Tiêu Nhuận Phương mở họp xong, đang ở tự hỏi xử lý công việc kế tiếp như thế nào, chuông điện thoại bỗng vang lên.
- Chủ nhiệm Tiêu, ông Tần tới! Là người trong quân đội đó, anh mau xuống dưới một chút
Tiêu Nhuận Phương lập tức sửng sốt, nhìn thấy là Cục Y tế gọi tới, không khỏi đau đầu.
Muốn nói cục nào trong Ủy ban Sức khỏe Quốc gia phiền toái nhất, vậy chắc chắn là Cục Y tế
Chức năng chủ yếu của Cục Y tế trong Ủy ban Sức khỏe Quốc gia là phụ trách trị liệu và dự phòng cho sức khỏe của các đối tượng ở trung ương.
Nói trắng ra là, đây là “Bác Sĩ Hồng Tường” ! (tên một quyển sách nói về công tác của các bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho các lãnh đạo Đảng CSTQ, “hồng tường” cũng chỉ Tử Cấm Thành hoặc nơi làm việc của chính quyền CS)
Mà Cục này chuyên giao tiếp với người lãnh đạo là tương đối phiền toái.
Tiêu Nhuận Phương tới nơi, đã thấy Tần Trấn Hoành mời Tần lão ngồi trong văn phòng.
Tiêu Nhuận Phương lập tức lộ ra gương mặt tươi cười đón chào:
- Tần lão, sao ngài lại đến đây?
Sau khi thăm hỏi lẫn nhau một phen, Tần lão cũng khách khí nói:
- Chủ nhiệm Tiêu, hôm nay tôi tới là có một việc muốn làm phiền anh một chút
Tiêu Nhuận Phương cười nói:
- Ngài có việc gì cứ gọi điện thoại là được ròi.
Ông lão khẽ mỉm cười:
- Có đôi khi, chính mình tới biểu thị sự tôn trọng và coi trọng.
- Hôm nay tôi tới, là muốn mời Trần Thương trở thành chuyên gia hội chẩn bảo vệ sức khoẻ cho tôi
Một câu nói lập tức làm cho đồng tử trong mắt Tiêu Nhuận Phương hơi co lại.
Lại là Trần Thương
Nhưng... Người trẻ tuổi này... Rốt cuộc có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Lại có thể khiến cho Tần lão tự mình tới...
…
…
Tần Trấn Hoành nhìn cha của mình mỉm cười, như có suy nghĩ gì.
Lúc này, cha tới đây không chỉ để tìm một người bác sĩ chăm sóc sức khỏe đúng không?
Đây là tới “chống lưng” cho Trần Thương
Chỉ là Tần Trấn Hoành không ngờ cha lại quan tâm Trần Thương đến thế.
Thậm chí tới nơi này, còn dẫn theo cả mình.
Nụ cười mang ý vị sâu xa của Tần lão khiến cho Tiêu Nhuận Phương hơi thấp thỏm.
Cũng không phải do “quan lớn một bậc đè chết người” gì đó.
Điều làm cho Tiêu Nhuận Phương hơi kinh ngạc là Trần Thương tới thủ đô mới bao lâu?
Người thanh niên này trong lúc lơ đãng thể hiện ra tài năng của bản thân, đã tới mức có thể ảnh hưởng Tần lão à?
Vậy nếu để cậu ta phát triển mười năm, tám năm ở thủ đô thì tương lai của cậu ta sẽ trở thành như thế nào?
Không chỉ Tiêu Nhuận Phương, mà kể cả cục trưởng Cục Y tế, đại bí thư của Ủy ban Sức khỏe Quốc gia đều “hai mặt nhìn nhau”, trong lòng chấn động không thôi.
Trong lòng bí thư rất là cảm khái
Hơi tiếc hận
Nhìn thoáng qua Tiêu Nhuận Phương, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, thật ra lãnh đạo của mình chỉ là khuyết thiếu một ít kiên cường.
So với những người này, quan hệ giữa Tiêu Nhuận Phương và Trần Thương là có khả năng dễ dàng thân thiết nhất, nếu lúc trước Tiêu Nhuận Phương nhiệt tình hơn, Trần Thương sẽ nghĩ như thế nào?
Nhìn Ngô Đồng Phủ
Đây mới là người khôn khéo chân chính.
Tiêu Nhuận Phương tự mình pha nước, mời trà Tần lão:
- Tần lão, ngài nói chuyện này, haiz! Đều do tôi
- Vốn dĩ là một việc nhỏ, kết quả thành như vậy
Tần lão cười ha hả:
- Chàng trai Trần Thương này, rất tốt, không cao ngạo không nóng nảy.
Mọi người xung quanh nghe thấy Tần lão nói, trong lòng cảm khái một tiếng: Quả nhiên
Trong thế gian này, nào có sự tình trùng hợp như vậy?
Tần lão tới một chuyến này, tất nhiên không thể thật là vì một người bác sĩ, mà là đến vì Trần Thương.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Mà Tiêu Nhuận Phương cũng gật đầu:
- Đúng vậy, việc lần này thật là gõ vang chuông cảnh báo cho tôi, nhân tài đặc biệt thì phải sử dụng hình thức bồi dưỡng đặc thù.
Tần Trấn Hoành cũng không nói lời nào, anh chỉ gật đầu đồng ý nghe Tần lão nói.
Tần lão bỗng nhiên cùng với Tiêu Nhuận Phương hàn huyên vài câu việc nhà, sau đó nói:
- Kỹ thuật của Tiểu Trần là thật sự không thể chê, nếu không phải cậu ấy khám, tôi cũng không biết mình bị ung thư tụy, phẫu thuật đều là do cậu ấy làm
- Cho nên, Trần Thương tương đối hiểu biết thân thể của tôi, cho nên hôm nay tôi đặc biệt tới đây nói một tiếng.
- Chủ nhiệm Tiếu, về bác sĩ chăm sóc sức khỏe, cậu để ý một chút, người già rồi, thân thể có nhiều chỗ không thoải mái, có Trần Thương ở đây thì lòng tôi cảm thấy kiên định hơn nhiều.
- Công việc trong hệ thống của các cậu, tôi cũng không biết, vậy không quấy rầy cậu nữa
Tần lão vào văn phòng không được bao lâu, nước trà chưa uống, nói chuyện “câu được câu không” đã đứng dậy đi ra.
Không hề nói tới việc xin độc quyền của Trần Thương một chút nào, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói hai câu về việc chọn bác sĩ chăm sóc sức khỏe.
Nhưng những lời này nghe vào trong tai Tiêu Nhuận Phương và mọi người trong Ủy ban Bảo vệ sức khỏe Quốc gia đã không giống nhau.
Thật ra, ý của Tần lão rất dễ hiểu.
“Bộ xương già” này của tôi là Trần Thương cứu về
Những lời này, là đủ rồi
Không cần nhiều lời
Mọi người phải hiểu được ý tứ trong đó là cái gì.
Nghĩ đến đây, mọi người đều là hâm mộ không thôi
Trần Thương có thể nhận thức Tần lão, hơn nữa khiến cho Tần lão vì việc này mà tới, vậy thì tương lai của anh đã là một đường bằng phẳng
Tiêu Nhuận Phương tiễn Tần lão ra ngoài, cười nói:
- Tần lão, ngài yên tâm, việc chọn bác sĩ chăm sóc sức khỏe, tôi chắc chắn sắp xếp tốt cho ngài.
Tần lão gật đầu, cười tủm tỉm nói:
- Cái này... Không cần nói với Trần Thương là tôi đã tới, còn có, không cần cưỡng ép, dù gì thì Tiểu Trần còn phải về Đông Dương nữa.
Tiêu Nhuận Phương gật đầu.