Tiễn đi Tần lão, Tiêu Nhuận Phương nhìn thoáng qua bí thư.
Bí thư không nhịn được thở dài:
- Chủ nhiệm, Trần Thương đã tắt máy hơn ba giờ...
Tiêu Nhuận Phương lập tức sửng sốt một chút
Tắt máy... Thì tắt máy đi
Nếu liên hệ được thì Tiêu Nhuận Phương cũng không biết nên nói gì.
- Ừm, không cần gọi điện thoại, để cậu ta an tâm thực hiện phẫu thuật đi.
Bí thư gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi về văn phòng.
Chẳng qua, lúc này, di động của Tiêu Nhuận Phương vang lên.
Nghe thấy chuông điện thoại vang, Tiêu Nhuận Phương cảm thấy một trận đau đầu.
Không phải là lại là việc của Trần Thương chứ?
Vừa thấy hiển thị tên người gọi là Tào Ngu, lúc này Tiếu Nhuận Phương mới nhận cuộc gọi.
Tào Ngu cười khổ một tiếng:
- Chủ nhiệm Tiếu, có thể nói chuyện được không?
Tiếu Nhuận Phương gật đầu, nhìn xung quanh chỉ có bí thư:
- Ừ, có thể, bộ trưởng Tào, có chuyện gì vậy?
Tào Ngu:
- Còn chưa liên hệ được Trần Thương à? Thầy của tôi, Bốc lão tiên sinh tới tìm tôi, nói về việc của Trần Thương.
- Sau đó... Ông ấy tự mình đi tìm Đàm lão tiên sinh
Tiếu Nhuận Phương lập tức sửng sốt
Thầy của Tào Ngu, Bốc lão tiên sinh, đó chính là “bảo vật của quốc gia”
Ông ấy cũng tự mình tới...
Lần này, Tiếu Nhuận Phương thật sự trợn tròn mắt.
Một việc mà Tiếu Nhuận Phương cảm thấy chỉ là việc nhỏ không đáng kể “có thể có, có thể không”, tại sao lại gây chú ý lớn như vậy?
Tiếu Nhuận Phương không nhịn được nói:
- Tần lão đại tướng mới rời khỏi, ông muốn Trần Thương làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe của ông ấy.
Tào Ngu lập tức im lặng.
Lần này to chuyện rồi
Đây là muốn làm cho tất cả mọi người đều biết à?
Bản thân Tào Ngu cảm thấy “nghĩ mà sợ”
Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà?
Cúp điện thoại.
Lúc này, hai người ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Họ cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó cũng hiểu được là chuyện như thế nào.
Quả thật, việc này cũng không lớn.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tại sao những người này nguyện ý đứng ra “chống lưng” cho Trần Thương chứ?
Tại sao ngay cả Tần lão và Bốc lão tiên sinh cũng đứng ra?
Chẳng lẽ thật là họ nguyện ý làm người ra mặt à?
Đương nhiên không phải
Tại sao các chủ nhiệm sôi nổi nguyện ý xin đình công vì Trần Thương.
Chẳng lẽ chỉ là dựa vào nhiệt huyết à?
Đương nhiên cũng không phải
Nói trắng ra là, những người này đều là thấy được tiềm lực và năng lực của Trần Thương
Là con người ai không sợ chết?
Người già rồi sợ nhất cái gì?
Hiện tại năng lực mà Trần Thương biểu hiện ra ngoài đã đủ để cho những đại lão này động tâm.
Những người này, họ sống lâu một ngày, chính là thêm một ngày có giá trị
Bất kể là đối với gia tộc hay là đối với tổ quốc, sự tồn tại của họ đều là không thể thiếu.
Mà Trần Thương mới 30 tuổi, hiện tại anh đã có tài năng như thế, tương lai của anh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tiếu Nhuận Phương và Tào Ngu ngược lại đã cảm thấy thoải mái.
Khó trách như thế
Lý ra nên như thế
…
…
Tần Trấn Hoành nhìn Tần lão ngồi bên cạnh, không nhịn được nói:
- Cha, Trần Thương...
Tần lão híp mắt:
- Con cảm thấy cha để ý cậu ta quá mức phải không?
Tần Trấn Hoành gật đầu.
Tần lão khẽ lắc đầu:
- Cùng là hỗ trợ, nhưng “đưa than trong ngày tuyết” và “dệt hoa trên gấm” lại không giống nhau
- Sau này... Con muốn tìm cơ hội như vậy là rất khó.
Tần lão nói tới đây, không nhịn được thở dài thật dài.
- Hơn nữa, hiện tại con còn trẻ, không biết sợ, đợi khi con tới tầm tuổi của cha, con sẽ phát hiện sức khỏe quan trọng hơn tất cả
- Con cũng thấy chuyện lần trước rồi, nếu không phải Trần Thương, ai có thể phát hiện ra cha bị ung thư tuyến tụy?
- Nói cách khác... Cha sống lâu một ngày, nhà chúng ta sẽ có thể phát triển càng tốt thêm một ngày
Một phen lời nói, khiến cho Tần Trấn Hoành sững sờ.
…
…
Trong lúc Trần Thương phẫu thuật.
Mọi chuyện cứ vô thanh vô tức đã kết thúc như vậy.
Mà lúc này, Đàm Chính Dương trực tiếp trở về nhà, ngồi ở trên sô pha, sắc mặt âm trầm.
Thông báo cách chức đột ngột làm cho anh mãi không kịp phản ứng lại
Nếu không phải Trần Thương lâm thời được nhâm mệnh làm “Tổng biên tập danh dự” thì bây giờ Đàm Chính Dương đều là không hiểu ra sao.
Nhưng...
Anh có một chút không hiểu, vì sao Trần Thương lại có năng lực lớn như vậy chứ?
Đàm Chính Dương tức giận thì tức giận, nhưng anh cũng không ngốc.
Tuy Trần Thương lợi hại, là người xuất sắc trong thế hệ trẻ.
Nhưng cậu ta có thể sánh bằng với cha của mình à?
Thậm chí, cậu ta có thể sánh bằng với bản thân mình à?
Đàm Chính Dương lại vô năng như thế nào, nhưng “không có công lao cũng có khổ lao”
Anh làm việc trong hệ thống lâu như vậy, nhưng lại trực tiếp bị cách chức như vậy?
Ngẫm lại anh cảm thấy hơi nghẹn khuất.
Tiếu Nhuận Phương một chút cũng không nể mặt cha của mình à?
Tuy anh cũng biết sau khi cách chức còn sẽ có cơ hội khác, nhưng... Loại chuyện phê bình sai lầm của anh trong hội nghị chuyên môn, sau đó trực tiếp cách chức làm cho anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Tiếu Nhuận Phương thật sự nhẫn tâm ra tay được?
Chính ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Đàm Chính Dương đứng dậy ra mở cửa phòng, thấy cha của mình cùng với trợ lý đi tới cửa.
Thấy cha của mình, bản năng ánh mắt của Đàm Chính Dương sáng lên.
- Cha, sao cha lại tới đây?
Năm nay, Đàm Kế Sơn đã 85 tuổi, tóc đã sớm rụng hết, ngày thường luôn thích mang theo một cái mũ.
Đàm Kế Sơn cũng không hé răng, âm trầm đi vào phòng.
Ngồi ở trên sô pha cũng không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Đàm Chính Dương.
Nhìn chằm chằm khiến cho Đàm Chính Dương cảm thấy vô cùng chột dạ
- Cha... Con...
Đàm Kế Sơn cuối cùng thở dài một hơi thật dài:
- Con đi xin lỗi Trần Thương đi.
Sắc mặt Đàm Chính Dương lập tức biến đổi
Anh biết cha sẽ phê bình anh, thậm chí sẽ tự trách khuyết thiếu dạy dỗ anh.
Nhưng...
Anh duy nhất không ngờ chính là cha sẽ yêu cầu anh đi xin lỗi.
Xin lỗi Trần Thương?
Chuyện này không thể nào
Dựa vào cái gì?
Bản thân anh còn không biết ai nên xin lỗi chính mình nữa
Anh đã làm gì sai?
Kết quả là anh bị cách chức, tất cả thành tích lấy được trong ba năm nay đều biến thành thành tích của Trần Thương, anh phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Ngay lập tức, Đàm Chính Dương trừng lớn đôi mắt, giận dữ nói.
- Dựa vào cái gì? Vì cái gì?
- Cha, là con của cha, là con bị mất chức! Con là người ta bị hại, tại sao bắt con phải xin lỗi?
Đàm Kế Sơn nhìn Đàm Chính Dương, nói ra từng câu từng chữ:
- Bởi vì con không bằng cậu ta, cho nên chính là con sai, bởi vì con sai rồi, cho nên yêu cầu con đi xin lỗi.
Đàm Chính Dương bị những lời này làm cho sững sờ.
Anh hô hấp dồn dập, bộ ngực phập phồng.
Anh hơn 50 tuổi, không phải anh không hiểu những việc này.
Cha nói rất đúng, anh sai rồi, không phải bởi vì anh phạm sai lầm bao lớn, mà là bởi vì Trần Thương giỏi hơn anh quá nhiều, sai lầm của anh lại càng lớn.
Nhưng...
Anh không bằng cậu ta?
Những lời này làm cho Đàm Chính Dương hơn 50 tuổi lần đầu tiên cảm thấy chịu khuất nhục.
Người hơn 50 tuổi không bằng một bác sĩ tiến tu
(DG: “tiến tu” giống như “học tại chức” ở Việt Nam)
Điều này khiến cho anh nhất thời không còn lời nào để nói
Đàm Kế Sơn nói xong, bỏ thêm một câu:
- Nếu con không có dũng khí đi xin lỗi thì cha đi với con, hoặc cha đi thay con đều có thể.
Đàm Chính Dương nghe thấy lời này thì trực tiếp đứng dậy, đỏ mặt nói:
- Không được
- Con không bằng Trần Thương, nhưng cậu ta so với cha thì còn kém rất xa
- Bắt cha đi xin lỗi, thật quá đáng
Đàm Kế Sơn lắc đầu:
- Con đánh giá cha quá cao, cũng xem nhẹ cậu ta.
Trong mắt Đàm Chính Dương, cha anh cả đời đều là anh hùng, huân chương và cúp của cha anh có thể treo đầy một phòng.
Cha là kiêu ngạo của anh.
Để cha đi xin lỗi, Đàm Chính Dương không làm được.