Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1389 - Chương 1389: Tiếp Tục Phẫu Thuật! (Phần 2)

Khi bac si mo hack full
Chương 1389: Tiếp Tục Phẫu Thuật! (Phần 2)
 

Đàm Kế Sơn nhìn Đàm Chính Dương:

- Lần này là con có chút không biết điều, vì sao con lại ngăn cản độc quyền?

- Con có biết sản phẩm này là đại biểu tổ quốc tham gia Hội chợ Y tế thế giới để lấy giải thưởng không?

- Mà trong nước chúng ta đến nay còn chưa từng có ai lấy được giải thưởng như vậy.

- Sản phẩm độc quyền không có độc quyền quốc tế, con cảm thấy sau khi kỹ thuật giá đỡ vòi voi lộ ra ngoài, chuyện này sẽ là tổn thất như thế nào?

Một phen lời nói khiến cho Đàm Chính Dương lập tức trừng lớn đôi mắt, tràn đầy khiếp sợ

- Chuyện này... Chuyện này không thể nào

- Đó chỉ là một cái độc quyền bình thường... sao cậu ta có thể giành giải thưởng?

Vẻ mặt Đàm Kế Sơn không chút biểu tình:

- Bình thường? Trần Thương đã làm việc gì bình thường?

- Hiện tại Trần Thương không muốn tham gia tranh giải.

- Thậm chí trực tiếp cắt đứt cuộc gọi của Tiêu Nhuận Phương, nói cậu ta không muốn dự thi. Khiến cho Tiêu Nhuận Phương vô cùng sốt ruột, con nói xem Trần Thương có lợi hại hay không?

Đàm Kế Sơn nói xong, nhìn Đàm Chính Dương một cái:

- Đi thôi, dọn dẹp một chút, đi Hiệp Hòa với cha, Trần Thương đang làm phẫu thuật, đợi cậu ta làm xong thì đi nói xin lỗi.

Đàm Chính Dương đứng chôn chân tại chỗ, lâu như đã có mấy đời

Anh giữ đơn xin độc quyền của Trần Thương đã qua một tuần.

Anh cho rằng Trần Thương chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.

Không ngờ...

Cậu ta chưa từng có

Không phải cậu ta không đi gây chuyện.

Mà là Trần Thương biết, cậu ta không cần đi thì cũng sẽ có một đống người, càng hy vọng xin độc quyền thành công hơn cả bản thân Trần Thương.

Nghĩ đến đây, Đàm Chính Dương cảm giác được một sự lạnh lẽo lan ra từ trong xương cốt, cả người nổi da gà.

Cái nóng của ngày mùa hè nắng chói chang hình thành đối lập rõ rệt với anh.

Giờ khắc này, Đàm Chính Dương mới sâu sắc ý thức được, giống như lời của cha anh: Con không bằng cậu ta.

Đẳng cấp của hai người thật là kém cách xa vạn dặm.

Trong tay Trần Thương là ‘duy nhất’ mà người khác chưa từng có được

Mà chính mình chỉ là dựa vào chút trí thông minh và thủ đoạn nhỏ để đầu cơ

...

...

Rốt cuộc tin tức Trần Thương làm phẫu thuật ở Hiệp Hòa đã truyền vào tai mọi người.

Sau khi Tiêu Nhuận Phương biết được việc này thì thở dài, nói với bí thư:

- Hiện tại tôi có nên qua đó không?

Bí thư mỉm cười:

- Chủ nhiệm Tiêu, anh yên tâm đi, anh tuyệt đối không phải người duy nhất đi qua đó, mà anh không chỉ phải đi, hơn nữa đến lúc đó ở hiện trường cần nhất chính là anh.

Tiêu Nhuận Phương nghe vậy, nhắm mắt lại suy nghĩ một phen.

Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói:

- Đi thôi, anh cùng đi với tôi.

Bí thư nói:

- Chờ một lát, chúng ta không thể đi tay không, việc chọn bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Tần lão còn chưa giải quyết nữa.

- Lần này chúng ta không phải đi xin lỗi, mà là đi mời Trần Thương gia nhập Ủy ban bảo vệ sức khoẻ trung ương, trở thành chuyên gia hội chẩn bảo vệ sức khoẻ của Tần lão.

Tiêu Nhuận Phương nghe thấy vậy, hai mắt lập tức sáng ngời.

- Ý kiến hay

Tào Ngu do dự một lát, gọi điện thoại cho tài xế nói:

- Chuẩn bị xe, đi bệnh viện Hiệp Hòa một chuyến

Lúc này, trong văn phòng bên ngoài phòng phẫu thuật, bệnh viện Hiệp Hòa.

Rất náo nhiệt.

Không ít người tới.

Mọi người nhìn thấy nhau, mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Lý Khải nhìn thấy hai vị bộ trưởng, còn có một thủ tịch nhà khoa học, không nhịn được cười nói:

- Ca phẫu thuật của giáo sư Trần còn cần một đoạn thời gian nữa, mọi người trước xem phẫu thuật đi.

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Mà lúc này một y tá chạy vào phòng phẫu thuật, nói với Cung Đại Trân:

- Trưởng khoa Cung, giáo sư Trần, viện trưởng Lý nói chủ nhiệm Tiêu Nhuận Phương và bộ trưởng Tào đợi ở bên ngoài.

Cung Đại Trân hơi chút sửng sốt.

Mà Trần Thương thì mặt không đổi sắc ừ một tiếng:

- Tiếp tục phẫu thuật.

Sắc mặt Trần Thương bình đạm trầm tĩnh, hình như ai đợi ở bên ngoài cũng không chút quan tâm, hình như muốn nói: Đứng chờ đi

Làm cho mọi người không nhịn được vô cùng hưng phấn.

Giáo sư Trần thật trâu bò

Lúc này, trong văn phòng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu được xem phẫu thuật.

Thế nhưng Trần Thương cũng không có biểu hiện gì vì sự xuất hiện của họ.

Bây giờ, đối vơi anh thì cô bé đang nằm trên giường chờ đợi phẫu thuật mới là nhân vậy chính của ngày hôm nay.

Lúc Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu nhìn thấy cô bé quả thật đã giật nảy mình.

Không có mũi, hai cái lỗ trống rỗng như hình ảnh trong phim kinh dị khiến hai người trưởng thành cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này, kể cả Đàm Kế Sơn và Đàm Chính Dương cũng như vậy.

Lý Khải đột nhiên nói:

- Ca phẫu thuật hôm nay thật ra đã là bước thứ hai.

- Sau khi giáo sư Trần đến, cậu ấy đã tiến hành phẫu thuật bóc tách dị thể cho người bệnh, cậu ấy thật sự hiện tại đã rất vất vả.

Lúc này, Đàm Kế Sơn đột nhiên nói:

- Cấy ghép dị thể + phẫu thuật tái tạo toàn bộ mũi không khó, thế nhưng... dị thể dù sao cũng là dị thể, mà phạm vi còn tương đối lớn. Vì thế, nếu muốn tạo thành một cái tự nhiên với làn da quanh mũi nhìn như không có ranh giới, nhưng độ khó sẽ rất cao

Lúc này, mọi người mới nhớ đến, trước đây Đàm lão tiên sinh cũng xuất thân từ lâm sàng.

Thế nhưng, vào lúc này, Lý Khải đột nhiên nói:

- Tôi cảm thấy giáo sư Trần chắc là có thể xử lý tốt.

- Dù sao, cậu ấy cũng là “bác sĩ chỉnh hình tốt nhất thế giới năm 2019”, tôi cảm thấy... có lẽ không vấn đề gì lớn cả.

Nghe thấy lời nói này của Lý Khải, mọi người lập tức sửng sốt một lát.

Trong lòng, Tiêu Nhuận Phương không nhịn được xiết lại, nhịn không được lo lắng: Lĩnh vực chỉnh hình này dường như sẽ không đến lão đại, sẽ không đến đâu...

Mà đôi mắt của Tào Ngu thì lại lần nữa sáng lên.

Hiện tại, trong đầu anh đang nghĩ đến một chuyện khác.

Một chuyện lớn

Nghĩ đến đây, trong lòng Tào Ngu đã quyết định chủ ý, chờ sau khi Trần Thương đi ra thì sẽ nói chuyện với cậu ấy.

Mà Đàm Kế Sơn nghe thấy lời này thì lại không nhịn được cười khổ, lắc đầu.

Thâm tàng bất lộ

Đầu óc của Đàm Chính Dương đã chết máy.

Bây giờ đối với anh mà nói, độ khó đã vượt qua phạm trù đọc hiểu thời cấp ba của anh.

Dù sao... Hai vị bộ trưởng đứng ở bên ngoài đợi Trần Thương, vinh dự thế này, ai đã từng có chứ?

Phần kiêu ngạo này, không ai có thể so sánh.

Nhưng một người như thế này lại bị mình gây rắc rối.

Nhất thời, Đàm Chính Dương không biết nên cảm thấy kiêu ngạo hay là vô cùng kiêu ngạo...

Nhưng bọn họ không biết là.

Trong lúc này, Trần Thương căn bản không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

Lúc này, trong mắt anh chỉ có mũi của Triệu Tư Hàm.

Phẫu thuật tái tạo mũi cần tổ chức chủ yếu là mô da, sử dụng phần lớn chính là trán.

Thế nhưng, phần mũi của Triệu Tư Hàm thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng, nếu như muốn chỉ dựa vào tự thân mô da để phẫu thuật cấy ghép, thì rõ ràng là da không đủ, sẽ để lại dấu vết của việc ghép da trên bộ phận trán, ảnh hưởng đến thẩm mỹ của khuôn mặt.

Loại thủ pháp “hủy thành Đông để bù lại thành Tây” rõ ràng là không thích hợp

Thứ hai, dùng giả thể để tiến hành phẫu thuật.

Thế nhưng giả thể đối với một cô bé như Triệu Tư Hàm lại có chút không thích hợp.

Mà không chỉ là thuộc tính phát triển mà rất nhiều phương diện khác cũng không đủ.

Bình Luận (0)
Comment