Lý Khải nhìn thấy hình ảnh, đầu tiên là sững sờ, không nhịn được xúc động một tiếng.
Ngay lập tức không khỏi nắm chặt bàn tay
Từ trước đến giờ, Trần Thương chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Tiểu tử này quá lợi hại.
Loại phẫu thuật dựng lại mũi này thật sự có thể xưng là nhất tuyệt.
Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu đã rất lâu rồi đều chưa nhìn thấy phẫu thuật.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, hai người nhìn nhau:
- Đây chính là phẫu thuật à? Không phải là ảo thuật hả? Thật sự quá lợi hại
Đàm Kế Sơn phụ họa thêm một câu:
- Đây là một ca phẫu thuật làm người khác không thể phát hiện ra khuyết điểm.
- Trần Thương thật quá lợi hại
Sau khi nói xong, sự tò mò của Đàm Kế Sơn đối với Trần Thương tràn đầy lên não, anh bất đắc dĩ hỏi:
- Viện trưởng Lý, Trần Thương rốt cuộc là chuyên ngành gì? Sở trường là những loại phẫu thuật nào?
Một câu nói thật sự đã làm khó Lý Khải
Anh trừng to mắt nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ được.
Vấn đề này thật sự là rất khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Khải chỉ có thể nói một câu:
- Cấp cứu
- Sở trường... rất nhiều phẫu thuật... trước mắt tôi vẫn còn chưa phát hiện phẫu thuật mà cậu ấy không biết...
Mấy câu nói của Lý Khải nghe như truyện cười, nhưng lại làm cho người khác không thể cười nổi.
Lúc này, Đàm Chính Dương là vô cùng hối hận.
Tại sao anh lại nghĩ quẩn như vậy?
Cứ phải chọc vào loại biến thái như thế này chứ?
Anh nói một mình anh, cứ phải tức giận với một tên biến thái, còn muốn tìm tên biến thái đó gây phiền phức, đây không phải là... tìm ngược đãi à?
Đáng đời
Đàm Chính Dương thật sự rất hối hận.
Nếu như có thể quay ngược thời gian.
Anh nguyện ý liếm chó.
Aizz...
Vào lúc này, Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu liếc nhau.
Dồn dập đứng dậy, đi ra ngoài, chờ đợi Trần Thương ra.
Bên này, sau khi Trần Thương rửa tay xong, Cung Đại Trân không nhịn được nói:
- Giáo sư Trần, có muốn đi đến văn phòng một chuyến hay không? Dù sao thì mấy người bộ trưởng Tiêu cũng đến rồi.
Trần Thương lấy hai tờ giấy ra lau tay, gật đầu:
- Được, đi thôi.
Cung Đại Trân thật sự sợ Trần Thương từ chối.
Nếu như Trần Thương từ chối thì cô thật sự đúng là không còn cách nào.
Một đoàn người gặp nhau ở chỗ rẽ.
Trần Thương cơ bản cho rằng bản thân sẽ ngượng ngùng.
Dù sao cũng đã tắt điện thoại của Tiêu Nhuận Phương.
Nhưng...
Sau khi thấy chủ nhiệm Tiêu, Trần Thương phát hiện bản thân so với trong tưởng tượng còn thản nhiên hơn rất nhiều.
Tào Ngu là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thương, ấn tượng đầu tiên nếu như cần chấm điểm, Tào Ngu tuyệt đối sẽ cho điểm cao.
Người này có thể có khiếm khuyết so với khí thế của ba thế hệ đỉnh cấp dụng tâm bồi dưỡng và cách đối nhân xử thế, thế nhưng khí chất trên người của Trần Thương là độc nhất vô nhị.
Loại khí chất này là một loại đứng một mình nhưng khí thế vẫn sừng sững.
Loại người này, trong lòng vô cùng hiểu biết đối với năng lực của bản thân và cũng có đủ tự tin.
- Xin chào, Chủ nhiệm Tiêu
- Chào bộ trưởng Tào
- Thầy Đàm, xin chào
Bởi vì đã được y tá giới thiệu từ trước khi đi vào, vì thế Trần Thương chào hỏi từng người, lách qua Đàm Chính Dương.
Tiêu Nhuận Phương cười nói:
- Phẫu thuật rất đặc sắc, giáo sư Trần quá lợi hại rồi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhuận Phong gọi Trần Thương là giáo sư Trần, trước đây đều gọi là tiểu Trần và Trần Thương.
Ý của chuyện này là Tiêu Nhuận Phương từ giờ đã đặt Trần Thương lên cùng một vị trí.
Tào Ngu cũng gật đầu cười nói:
- Giáo sư Trần, may mắn được gặp.
Duy chỉ có Đàm Kế Sơn, ông nhìn Trần Thương, chủ động bắt tay:
- Giáo sư Trần, hôm nay tôi mang theo con trai đến để xin lỗi cậu.
Sau khi nói câu này, Đàm Chính Dương trong chớp mắt đã đỏ lên.
Cũng không phải bởi vì xin lỗi.
Mà là bởi vì... anh đã hơn năm mươi tuổi lại bị người cha tám mươi tuổi mang theo đến để xin lỗi.
Trần Thương cười nói:
- Thầy Đàm khách sáo rồi.
Một đoàn người dừng lại bên trong hành lang một lát, sau đó vào trong văn phòng.
Cung Đại Trân không ở lại, ra ngoài liên hệ với người nhà.
Lý Khải thì đi theo vào trong.
Sau một phen khách sáo, trực tiếp đến đề tài chính.
Lúc này, Đàm Chính Dương đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Thương, trước mặt nhiều người như vậy, cúi đầu 90° xin lỗi.
Nói:
- Giáo sư Trần, chuyện quá khứ, tôi đã làm không đúng, xin lỗi cậu.
Trần Thương cười nói:
- Không sao.
Lý Khải nhìn thấy một màn này, không nhịn được lắc đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, Đàm Chính Dương này xin lỗi cho ai xem?
Tất cả mọi người đều không muốn vạch mặt, không sai biệt lắm là được rồi.
Nhưng ai có thể ngờ đến lại gặp phải một người không nói đạo lý như Trần Thương này.
Sau khi Trần Thương nói xong, bên trong căn phòng rơi vào im lặng.
Không ai đánh vỡ cục diện lúng túng này.
Vào lúc này, Tiêu Nhuận Phương đột nhiên nghiêm túc nói:
- Giáo sư Trần, hôm nay đến đây là có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.
- Chúng tôi, cục quản lý bảo hiểm của Ủy ban Y tế quốc gia muốn mời cậu tham gia vào Ủy ban chăm sóc sức khỏe trung ương, Tần lão gia muốn mời cậu trở thành chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế cho ông ấy.
- Đồng thời, chúng tôi đã cân nhắc đến đồng chí Đàm Chính Dương không thích hợp để tiếp tục đảm nhận vị trí tổng biên của 《Tạp chí ngoại khoa tim mạch Trung Hoa thời đại mới》, chúng tôi muốn mời cậu trở thành tổng biên danh dự.
Vừa nghe đến đây, Lý Khải lập tức biến sắc
Ủy ban chăm sóc y tế trung ương?
Cái này cũng không phải bình thường
…
…
Lúc này, trong lòng Lý Khải vô cùng khiếp sợ
Thành viên ủy ban chăm sóc y tế trung ương, chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế trung ương.
Hai danh dự này tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy.
Đây là cách người gần với quyền lực đỉnh cao nhất.
Một khi Trần Thương được thêm vào sẽ là chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế trẻ tuổi nhất.
Điều này tương đương với việc cho Trần Thương một tấm kim bài
Nói kim bài miễn tử thì hơi khoa trương.
Nhưng có thể giảm vô số phiền phức cho anh.
Bình thường thì không người nào muốn tìm thành viên của ủy ban chăm sóc y tế trung ương để gây phiền phức.
Sau khi Trần Thương nghe thấy thì cũng ngơ ngác một lát.
Chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế trung ương cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần có năng lực, có quan hệ tốt với lãnh đạo, thì sẽ có cơ hội.
Thế nhưng
Ủy ban chăm sóc y tế trung ương lại không giống, là cơ quan chủ trì và điều phối chịu trách nhiệm về chăm sóc y tế, muốn tham dự thảo luận về một ca bệnh khó xử lý, quyền nói chuyện càng nhiều hơn
Ủy ban Y tế và sức khỏe có thể trực tiếp đưa Trần Thương vào ủy ban chăm sóc y tế, đây là đã bỏ hết cả tiền vốn
Vị trí này, cả nước năm nào cũng tranh đoạt.
Thậm chí bị coi là tranh chấp lợi ích.
Làm bác sĩ, có mấy người không muốn làm ngự y?
Đây là một chiếc dù bảo vệ
Chỉ cần anh không làm chuyện quá lớn thì anh sẽ có một tương lai không lo cơm ăn áo mặc.
Loại chuyện này, Trần Thương có thể từ chối à?
Đương nhiên không thể nào
Ngay lúc này.
Tào Ngu nhìn Trần Thương dường như hơi ý động, vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, bằng độc quyền của cậu, tôi đã đề xuất với trung tâm xét duyệt quốc gia, sẽ nhanh chóng tiến hành xét duyệt ở các quốc gia, nhanh nhất có lẽ chỉ mất thời gian nửa tháng.
Trần Thương gật đầu, cảm kích cười một tiếng:
- Cảm ơn chủ nhiệm Tiêu đã tín nhiệm, cũng cảm ơn bộ trưởng Tào.