Tiêu Nhuận Phương thấy thế, không nhịn được bật cười.
- Giáo sư Trần, về chuyện hội chợ chữa bệnh của các Vương quốc Ả Rập Thống nhất, tôi hy vọng cậu có thể đến tham gia.
[Đinh! Phát động nhiệm vụ, tham gia hội chợ chữa bệnh của các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, giành được giải thưởng giành lấy vinh quang cho quốc gia. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được ban thưởng: một quyển sách kỹ năng vạn năng (vật phẩm tiêu hao, sau khi sử dụng có thể biến đổi thành bất kỳ kỹ năng phẫu thuật nào), đẳng cấp của sách kỹ năng sẽ dựa vào thành tích mà định ra!]
Trần Thương vui mừng, đây chính là một kỹ năng cứu mạng kịp thời.
Độ khó của nhiệm vụ này không cao, thuộc về dạng tặng không ban thưởng.
Đương nhiên Trần Thương bằng lòng tham gia.
Lúc đầu, nói không muốn đơn giản chỉ là làm ồn ào lên.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là đứa trẻ thích khóc là có sữa uống.
Thế nhưng, Trần Thương cũng không phải ngốc, anh biết rõ, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Tiêu Nhuận Phương.
Lúc đến đây, Tiêu Nhuận Phương là mang theo chân thành mà đến.
Đường đường là bộ trưởng mà đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi hai ba tiếng đồng hồ mà không một lời oán giận nào.
Mức độ xem trọng này, Trần Thương cảm thấy cũng đủ rồi.
Còn có bộ trưởng Tào Ngu cũng tự mình chạy đến.
Trần Thương thật sự không ngờ.
Người muốn đi được phải lượng sức mà đi.
Cũng có thể giở tính trẻ con, đạt được lợi thì bị người khác chán ghét.
Trần Thương không ngốc.
Thấy tốt thì lấy.
Trần Thương cười nói:
- Ừm, tôi rất nguyện ý
Ánh mắt Tiêu Nhuận Phương sáng lên, rất hài lòng.
Nói thật, nếu như Trần Thương không đồng ý, anh cũng không có cách nào, loại chuyện này có thể cưỡng ép à?
Tiếp sau đây, Tiêu Nhuận Phương có thể tranh thủ, nhưng sợ cho dù là đã tranh thủ rồi, sau đó Trần Thương cũng không có quả ngon để mà ăn.
Dù gì thì Tiêu Nhuận Phương cũng người trực tiếp lãnh đạo.
Con người sợ nhất chính là không biết tiến lui và không biết thời thế.
Tào Ngu cười nói:
- Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể hỏi.
Trần Thương cười nói.
- Mọi người có thể tiếp tục làm việc ở trung tâm nghiên cứu y học bắc cầu động mạch vành đúng không?
Tào Ngu chợt nhớ tới chuyện gì đó, không nhịn được nói.
Trần Thương lập tức sửng sốt:
- Có chuyện gì?
Tào Ngu không nhịn được nói:
- Vương Thông và Từ Tử Minh vì chuyện của cậu mà trực tiếp xin kéo dài thời hạn hoàn thành xây dựng trung tâm nghiên cứu y học bắc cầu động mạch vành.
Sau khi Trần Thương nghe thấy vậy thì trong lòng lập tức ấm áp lên.
Những người này, cũng không uổng phí ngày thường anh đã giảng dạy.
Được lắm
Vào lúc then chốt đã đứng ra.
Vào lúc này, Tào Ngu tiếp tục nói:
- Lần này cũng làm cho chủ nhiệm Tiêu lo lắng, muốn đình chỉ xây dựng trung tâm phục hồi cỡ, khẩn cấp triệu tập hội nghị bí thư trưởng học hội khoa ngoại tiêu hóa thế giới, thương lương thêm về vấn đề vị trí... còn có Bốc lão tiên sinh...
- Giáo sư Trần, nói thật, cậu là người có năng lực động viên mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy
- Vừa bắt đầu, khi họ nói cậu cũng không tham gia, tôi còn không tin, bây giờ xem ra, quả là thế, cậu thật sự rất lợi hại
Mấy câu nói đã làm cho Trần Thương đứng tại chỗ trực tiếp hoảng hốt.
Anh thật không ngờ, vào lúc mấu chốt thật sự có một nhóm người nguyện ý đi theo mình kề vai chiến đấu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Thương thật sự ấp ám.
Khiến anh cảm thấy, từ trước đến giờ anh không phải là một mình chiến đấu
Bên cạnh anh có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng.
Trong lúc nhất thời, Trần Thương thật sự thỏa mãn.
Bây giờ Trần Thương cuối cùng cũng đã hiểu rõ vì sao Tiêu Nhuận Phương phải đích thân đến.
Có điều, Trần Thương bất đắc dĩ cười nói với Tiêu Nhuận Phương:
- Chủ nhiệm Tiêu, thực sự xin lỗi, tôi... cũng không nghĩ đến có thể như vậy, tôi thực sự là đang phẫu thuật.
Tiêu Nhuận Phương xua tay:
- Được rồi, cứ như vậy đi, cậu hãy về sớm trấn an thành viên của đội cậu đi.
- Nếu không... chuyện sẽ lớn lên, sẽ khiến người khác chê cười.
....
....
Trần Thương trở lại Trung tâm cấp cứu.
Ngày hôm sau, Ủy ban y tế thẩm tra chính trị nghiêm khắc đối với Trần Thương.
Muốn trở thành chuyên gia hội chẩn chăm sóc y tế cũng không dễ dàng.
Cũng may Trần Thương xuất thân trong gia đình ba đời làm nông, cũng không làm ra hoạt động trái pháp luật nào, tất cả đều rất thuận lợi.
Mấy ngày sau, tin tức Trần Thương được thêm vào trung ương ủy ban chăm sóc y tế được công bố trên trang web.
Xảy ra chuyện này, chớp mắt trong vòng tròn rất náo nhiệt.
Mà giờ phút này, danh dự của Trần Thương trong mắt một vài người cuối cùng cũng thắp sáng.
Mọi người đều biết, người này không thể chọc
Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng có đặc biệt và ngoại lệ.
Cũng như Tần Duyệt lúc này, cũng không vì Trần Thương trở thành ngự y mà từ bỏ việc bắt anh làm một chút bài tập.
Ngày hôm sau, Trần Thương vừa đến khoa đã nghe thấy mấy người lão Mã đang nói chuyện với nhau
- Mọi người không biết đâu! Lúc đó, khi chủ nhiệm Tiêu và bộ trưởng Tào tìm đến Thương Nhi của chúng ta, đó gọi là cho mặt mũi
- Đích thân ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ bảy, tám tiếng! Nửa câu oán hận cũng không có
Lão Mã có thể gọi là khoa tay múa chân:
- Tôi còn nói cho mọi người biết, Đàm Chính Dương đó, sau khi nhìn thấy một màn này, trực tiếp té xỉu, chậc chậc...
- Chuyện mọi người không biết còn có một cái nữa
- Thương Nhi người ta là được đích thân lãnh đạo phía trên phong làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe.
- Chờ sau khi Trần Thương của chúng ta ra khỏi phòng phẫu thuật, các người không nhìn thấy cảnh tượng đó đâu, khí thế bức người, chính bộ trưởng Tào cũng phải để Trần Thương đi trước
- Đây chính là năng lực
Lão Mã xem như đã phát hiện, mấy cô y tá trẻ tuổi trong khoa thích nghe những câu chuyện khoác lác về Trần Thương.
Dù cho anh không có một chút hàm lượng kỹ thuật thì cũng không sao cả.
Phụ nữ mà
Chính là nông cạn.
Mà Trần Thương đứng ở cửa ra vào nghe thấy vậy thì bị dọa đến mức không dám bước vào...
Anh lo lắng sau khi Tiêu Nhuận Phương biết, liệu có cảm thấy bản thân mình nói khoác hay không....
Hiện tại Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy, khoác lác chắc chắn phải nộp thuế
Mã Nguyệt Huy nói khoác lác như thế đã làm cho trong lòng Trần Thương lâng lâng hơi dập dờn.
Thời gian khoảng hai đến ba giờ mà trong miệng của Nguyệt Huy này trở thành bảy, tám giờ.
Chưa biết Đàm Chính Dương có té xỉu hay không...
Nhưng những lời này truyền đến tai chủ nhiệm Tiêu thì chính mình khẳng định sẽ té xỉu.
Người cùng người đơn giản là vãng lai lẫn nhau, thu được đồ vật lẫn nhau cần mà thôi.
Nào có mặt mũi hay không có mặt mũi gì
Mặt mũi?
Nếu thứ này thật đáng tiền thì Trần Thương đã sớm không gặp phải cảnh ngộ như vậy.
Bất luận là như thế nào, người ta cũng là chủ nhiệm Tiêu và bộ trưởng Tào... Ngày thường, những nhân vật này đừng nói là đích thân chờ mình, mà mình muốn gặp một lần cũng rất khó khăn.
Nếu không phải từ đầu tới cuối, kế hoạch của Trần Thương mỗi một bước đều rất tốt, thì họ sẽ nói xin lỗi à?
Chính mình sẽ được tiến vào ủy ban chăm sóc y tế trung ương à?
Nói một cách chính xác hơn
Trần Thương đúng thật là có năng lực, danh tiếng cũng không nhỏ.
Thế nhưng Trần Thương không có ai để dựa vào
Nói một câu từ tận đáy lòng, Trung Hoa đất rộng người đông, nhiều địa linh nhân kiệt, thiếu nhân tài à?
Thật sự là thiếu đến tình trạng một đội bóng đá mười mấy người cũng không góp ra được à?