Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1398 - Chương 1398: Xe Dù Cứu Thương

Khi bac si mo hack full
Chương 1398: Xe Dù Cứu Thương
 

(*) Xe dù cứu thương: Xe cứu thương tư nhân

Họ nhìn thấy Chu Chính nằm trên đất chậm chạp không nổi, ngược lại càng lúc càng kêu thêm thảm thiết.

Đêm hôm khuya khoắt xung quanh không có ai, cái này rất rõ ràng... Không giống như là giả bộ.

Tên bụng bự lập tức lo sợ, anh ta vội vàng đứng dậy vỗ xe.

- Lão Dương, anh mau xuống đây xem, người này bị sao vậy?

Cho dù là xe cứu thương bên ngoài thì cũng có bác sĩ đi theo.

Mặc dù cấp độ của những bác sĩ này có thể rất kém cỏi.

Thế nhưng...

Nhiều nhất, cũng có thể xem như một vị bác sĩ.

Lúc đó, lão Dương đang nằm ngủ trên giường bệnh, nghe thấy có người gõ cửa xe thì vội vàng đứng dậy.

Hai tay để trần đi xuống, nhìn thấy tiểu Chu giao hàng đang nằm lăn lộn, lập tức tiến tới.

Xích lại gần xem xét, thấy sắc mặt Tiểu Chu trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu liên tục đổ xuống... Cả người đang trong tình trạng rất nguy kịch, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.

Đây là thật, không thể giả bộ được

Lão Dương là bác sĩ trên xe, nói là “bác sĩ” cũng hơi gượng ép.

Nhưng anh thật đúng là tham gia khóa học cấp cứu ngắn hạn.

Căn bản không có chứng chỉ hành nghề y.

Không chỉ là anh mà những người chạy xe dù như họ, có mấy chiếc xe thực sự có bác sĩ đi cùng?

Anh và Chu Béo hợp tác với nhau, chạy xe dù mười mấy năm, cũng coi như là có chút kiến thức.

Thật ra, chạy xe dù là thật sự kiếm được nhiều tiền.

Thông thường tính phí 12-15 tệ/1km (khoảng 40k-50k/km), trong đó bao gồm phí khám bệnh tại nhà của “bác sĩ”.

Khách hàng chủ yếu là người bệnh nặng từ nơi khác đến thủ đô, hoặc là người bệnh trong bệnh viện ở thủ đô xuất viện còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, yêu cầu xe cấp cứu đưa về nhà.

Hai người họ đã chạy xe trên con đường giữa thủ đô và Bảo Định hơn mười năm nay, cơ bản một chuyến có thể thu được 3000-5000 tệ. (khoảng 10tr-18tr VNĐ)

Thật ra làm nghề này như họ cơ bản là có hợp tác với các bác sĩ trưởng khoa trong bệnh viện, thậm chí là với cả viện trưởng.

Chạy xe dù như Chu Béo và lão Dương vậy, tuy không thể làm quen với lãnh đạo cấp cao nhưng chí ít có thể quen biết mấy người trưởng khoa.

Đi một chuyến được 3000-5000 tệ, có thể phải “gửi” lại cho trưởng khoa giới thiệu khách hàng 300-500 tệ.

Cho nên, việc này căn bản là một chuỗi cung ứng mờ ám.

Dù gì thì có người yêu cầu thì đương nhiên sẽ có thị trường.

Mấy năm nay, Lão Dương tích cóp không ít kinh nghiệm, cho nên lúc này thấy người giao cơm hộp nằm trên mặt đất, tức khắc nhíu mày.

Chu Béo lau mồ hôi trên mặt, nói thật, anh hơi khẩn trương.

- Lão Dương, xảy ra chuyện gì vậy? Không có việc gì đúng không? Có phải thằng nhóc này đang giả vờ không?

- Giả vờ cái rắm! Làm sao có thể giả vờ như thế này được?

Lão Dương tức giận nói:

- Anh đã làm gì cậu ta?

Chu Béo bị một câu quát của Lão Dương làm hoảng sợ.

Anh ta cởi trần, trên người chảy ra mồ hôi, gió thổi qua, lạnh căm căm.

- Tôi chỉ túm xe điện một cái, cậu ta đã té lăn quay ra đất, sau đó cứ như vậy...

Chu Béo hơi khẩn trương:

- Nhưng... Con người nào có yếu ớt như vậy?

Chích xác, làm nghề như họ, quả thật ai cũng to gan.

Tuy trên xe có trang bị như xe cấp cứu, trong hộp đựng máy thở chứa đầy dược phẩm và thiết bị chữa bệnh.

Nhưng dược phẩm đều có dấu vết bóc vỏ đã sử dụng, hộp ngoài bị vứt bỏ trên mặt đất tùy ý dẫm đạp.

Mặc dù trong xe có máy thở, màn hình giám sát nhịp tim, huyết áp, v.v… nhưng đều tùy tiện để lung tung, trên máy tràn đầy tro bụi.

Căn bản có thể đưa người bệnh đến bệnh viện toàn dựa vào người bệnh cố chịu đựng.

Dù gì thì trong lòng họ hiểu rõ một chuyện, nếu là người bệnh nặng, bác sĩ chắc chắn sẽ không cho ra viện.

Lão Dương không hé răng, Chu Béo hơi hoảng hốt.

Mọi người xung quanh đang ngồi uống rượu thì đột nhiên sôi nổi tránh còn không kịp.

Nếu như xảy ra việc không may, họ tuyệt đối sẽ không tham gia, họ cũng tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí là đến lúc cảnh sát dò hỏi tình huống, họ cũng chắc chắn sẽ không hề giữ lại mà kể ra vụ việc.

Chu Béo cũng hiểu rõ điều này, người khác đều không đáng tin cậy

Anh xoay người nhìn người đáng tin:

- Lão Dương, tôi nên làm sao bây giờ?

Lão Dương không nhịn được nhíu mày:

- Đưa đến trung tâm cấp cứu đi, đừng để xảy ra án mạng, hơn nữa chúng ta cũng có người quen ở đó, không đến mức hại chúng ta.

Chu Béo tin tưởng Lão Dương, dù gì thì hắn chỉ là tài xế, công việc liên hệ người bệnh và bác sĩ đều do Lão Dương thực hiện.

Dù sao Lão Dương cũng từng ở trong hệ thống y tế, dựa vào bản lĩnh ăn nói, cũng có chút mánh khóe.

Nghe thấy Lão Dương nói như vậy, Chu Béo liên tục gật đầu.

- Cần gọi 120 không?

- Gọi cho 120 tốn lắm. Chúng ta không phải là xe cứu thương à?

- Tôi đã uống rượu

- Ngu ngốc

Lão Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:

- Mang cáng ra, nâng người đưa đến phòng khám xem sao.

Chu Béo liên tục gật đầu.

Lúc này, Chu Chính quỳ rạp trên mặt đất:

- Cứu, cứu tôi... Cứu tôi

Lão Dương gật đầu:

- Cậu nhóc, đừng sợ, tôi đưa cậu đi bệnh viện, có phải trước kia cậu bị bệnh gì phải không, bây giờ đột nhiên phát tác?

Lúc này, Lão Dương phải làm rõ ràng một số việc.

Chính là hỏi thăm tìm hiểu tình huống.

Trong lúc nói chuyện, anh đã mở phần mềm ghi âm.

Chu Chính lắc đầu:

- Cảm ơn, tôi... Tôi không có bệnh.

Lão Dương tiếp tục hỏi:

- Vừa rồi có phải cậu bỗng nhiên đau bụng mới té ngã hay không?

Nếu té ngã làm cho đau bụng, đây là một tình huống.

Mà nếu là đau bụng trước, sau đó té ngã, đây là một tình huống khác.

Lúc này, Chu Chính trực tiếp không hé răng.

Trực tiếp nhắm mắt lại làm bộ té xỉu.

Lão Dương thấy thế, nhìn thoáng qua Chu Béo, trừng mắt nhìn anh một cái.

- Mau chóng nâng lên cáng, đưa đến trung tâm cấp cứu đi.

Khoảng cách một km tuy gần, nhưng hiện tại phải nâng một người trưởng thành đi bộ, hai người mệt thở hổn hà hổn hển, mồ hôi đầy đầu.

Bây giờ Chu Béo vô cùng hối hận

Nếu biết trước thì anh đã không khoác lác, ra vẻ rồi

Lão Dương tức giận nhìn Chu Béo, không nhịn được mắng một câu:

- Anh khăng khăng muốn lên phường uống trà mấy ngày mới thoải mái à?

Chu Béo tự biết mình đuối lý cũng không dám nói lời nào.

Hai người thở hồng hộc nâng cáng đi hơn mười phút, rốt cuộc thấy được cửa chính của phòng khám.

Lúc này, Trần Thương đang ăn khuya với mấy người Lão Mã, ăn vô cùng vui vẻ.

Sau khi Lão Mã biết được thần ca trực đêm của mình là Thủy Thủ Mặt Trăng thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Trực tiếp gỡ bỏ cái app này.

Trong miệng còn hùng hổ nói vài câu:

- Bảo sao tôi cảm thấy sao vô dụng như thế?

Không thể không nói, nướng BBQ cùng với trực đêm thật là hai chuyện tuyệt vời.

Ít nhất Trần Thương ăn ngon vui vẻ cũng không đói bụng.

Nỗi mỏi mệt khi trực đêm cũng chậm rãi dần biến mất trong hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn.

Lúc này mà có thể trở về ngủ một giấc.

Chuyện này tuyệt đối là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.

- Bác sĩ, mau... Mau... Mau xem cậu ta bị làm sao vậy?

Thể lực của Chu Béo vẫn là tốt hơn Lão Dương rất nhiều.

Sợ xảy ra chuyện, anh còn chưa tới cửa đã hô to lên.

Bình Luận (0)
Comment