Trần Thương thấy hình như trên tay người giao hàng đều là điểm đen vết bẩn.
Giống dầu máy lúc sửa xe dính trên tay, từng chút, từng chút, có lớn có nhỏ.
Sau khi Trần Thương nhìn thấy thì khẽ nhíu mày.
Trần Thương luôn cảm thấy hơi có gì đó bất thường.
Mà lúc này, người giao hàng cười đặt lon Red Bull ở quầy trạm y tá, đứng dậy muốn rời khỏi:
- Bác sĩ, anh cứ yên tâm, tôi không chạm vào đồ ăn của anh, tay của tôi cũng vừa rửa sạch.
Vào mùa hè, mang cái găng tay chỉ có thể che nắng chút đỉnh, vì vậy không quá nhiều người mang găng tay.
Cậu trai kia cho rằng Trần Thương là ghét bỏ mình bởi vì mình bẩn, vì vậy nụ cười của cậu ta rất miễn cưỡng, đứng dậy muốn rời khỏi.
Trong phòng trực ban, Mã Nguyệt Huy giống như ngửi thấy hương vị của đồ ăn nên đi ra.
Đồ vật đặt ở quầy lễ tân y tá, người giao hàng muốn rời khỏi.
Khi Mã Nguyệt Huy thấy cậu ta thì lập tức cười nói:
- Tiểu Chu! Lại là cậu à.
Tiểu Chu vừa nhìn thấy Mã Nguyệt Huy thì gật đầu cười nói:
- Chào bác sĩ Mã, mọi người hãy ăn đi cho nó ngon, tôi đi trước, còn có tới mấy đơn hàng nữa, giao trễ sẽ bị trừ tiền
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Chú ý an toàn, lái xe chậm một chút.
Ánh mắt của Tiểu Chu nhìn Mã Nguyệt Huy dịu dàng hơn Trần Thương rất nhiều.
Mã Nguyệt Huy anh ta đối nhân xử thế không có một chút kiêu ngạo, nhìn không ra là một nhà giàu. Nói thật, đặt anh ta ở công trường, nói cậu ta là công nhân thì cũng sẽ có người tin.
Sau khi Tiểu Chu rời đi, Mã Nguyệt Huy cười nói:
- Tiểu Chu này thật không tệ.
Trần Thương tò mò:
- Ồ? Thế nào?
Mã Nguyệt Huy bất đắc dĩ cười nói:
- Trần Thương, cậu có nhìn thấy đồ trên xe của cậu ta không? Không biết cậu ta còn phải đi thêm bao nhiêu nhà nữa đây.
Trần Thương gật đầu:
- Ừm.
Mã Nguyệt tiếp tục nói:
- Thế nhưng... không cần biết là trong thùng hàng của cậu ta có bao nhiêu đơn, chỉ cần có đơn hàng giao tới bệnh viện thì chắc chắn cậu ta sẽ giao ở bệnh viện trước tiên.
- Tiểu Chu kia nói với tôi, bác sĩ rất vất vả, cứu người là chuyện lớn phải no cái bụng trước.
- Tiểu Chu nói không sai, rất đúng với thực tế.
Nghe thấy lời này, Trần Thương bất đắc dĩ cười xấu hổ, lắc đầu.
Anh biết rõ, khẳng định Tiểu Chu này đã hiểu lầm.
Cho rằng chính mình ghét bỏ tay cậu ta bẩn.
Thật ra, Trần Thương không ý như vậy.
Nói xong, bên này Mã Nguyệt Huy liền muốn mở túi hàng ra.
Đồ nướng dùng hộp giấy bạc đóng gói, nhiệt độ còn có thể giữ được lâu.
Y tá Dương Khiết và tiểu Kha họ dồn dập tụ tới.
- Ai nha, có đồ ăn ngon
- Cám ơn bác sĩ Trần
- Bác sĩ Trần là tuyệt nhất
Mã Nguyệt Huy bất đắc dĩ liếc mắt:
- Tại sao mọi người không nghĩ đồ ăn đó là tôi mua chứ?
Dương Khiết cười giễu một tiếng:
- Anh keo kiệt thì ai mà không biết chứ, uống của người ta biết bao nhiêu sữa, chứ chưa từng thấy mời trả lại ai?
Mã Nguyệt Huy lập tức đỏ mặt, cũng không phản biện.
Anh ta cắn môi cười miễn cưỡng, thế nhưng câu nói này rất đúng với anh ta, Mã Nguyệt Huy
...
...
Tiểu Chu giao hàng vừa mới rời đi tới phía bên ngoài bệnh viện trung tâm Cấp cứu thì bên ngoài bệnh viện trung tâm Cấp cứu đã có rất nhiều xe cấp cứu đang đỗ ở đó.
Những xe cứu thương này cũng không phải xe cấp cứu của bệnh viện 120.
Phần lớn đều là xe đen
Có chuyện gì vậy?
Thật ra không chỉ có xe của trung tâm Cấp cứu, trên cơ bản thủ đô tất cả bệnh viện lớn xung quanh, đều sẽ thời gian dài chiếm cứ các loại nơi khác biển số xe đen xe cấp cứu.
Những chiếc xe này đều có lắp đèn báo hiệu, có dán đánh dấu cấp cứu, từ trên vẻ bề ngoài, không khác xe cấp cứu chính quy bao nhiêu, ở bên trong và ngoài bệnh viện, khắp nơi có thể thấy được những chiếc “Xe đen” này phát ra miếng quảng cáo, nói là có thể đưa người bệnh tới tất cả các nơi trên cả nước.
Nhưng loại hiện tượng này đã không phải là một ngày hai ngày.
Buổi tối, đúng là lúc họ làm ăn khấm khá nhất.
Xe của lực lượng trung tâm Cấp cứu có hạn, trên những con đường chính ngay trung tâm chính xe cấp cứu giá trị rất đắt, mà trên xe còn phân phối máy móc, bác sĩ đều rất có hạn.
Vì vậy những xe này cũng có thể tiếp vào tờ đơn.
Đương nhiên, những xe này trên cơ bản đều là chạy ngoài, ví dụ như chuyển viện gì đó.
Bởi vì tốn rất tiền nhiều.
Tiểu Chu giao hàng ở bệnh viện xong, vội vàng trở về để giao đồ ăn, đồ vật đến những nơi này.
- Thật xin lỗi đã cho mọi người đợi lâu.
Chu Chính đưa đồ ăn tới.
Bảy tám cái xe cấp cứu tài xế mùa hè ngủ không được, dứt khoát đặt thức ăn giao hàng nhanh để vừa ăn vừa tan gẫu, thuận tiện uống chút bia.
Cái giờ này, cơ bản không ra xe, họ cũng thích uống chút rượu thư giãn một chút.
- Tiểu Chu, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu đưa thức ăn đến bệnh viện trước, rồi mới đưa thức ăn tới cho chúng tôi.
Một người đầu trọc bụng lớn nạm nam ợ rượu.
Tiểu Chu cười cười, cũng không nói chuyện.
- Thật xin lỗi.
Tên đầu trọc này nhổ nước bọt cười mắng một tiếng:
- Mẹ nó, khoảng cách ngắn như vậy mà phí giao hàng đắt như vậy, tôi cảm thấy hơi hối hận.
Khoảng cách từ nơi này đến trung tam Cấp cứu không đến một cây số.
Tiểu Chu cũng không muốn gây chuyện, chỉ có thể cười làm lành một câu, đứng dậy muốn rời khỏi.
Cậu ta không giao hàng trễ, đương nhiên không thể trừ tiền cậu ta được.
- Đến đây, uống với chúng tôi một lon bia, coi như là cho tôi chút mặt mũi.
Người đàn ông bụng bự đầu trọc này cười to, đưa qua một chai bông tuyết.
Tiểu ca giao hàng Chu Chính khoát tay áo:
- Thật không tiện, tôi còn phải đi làm.
Nói xong, Chu Chính đứng dậy muốn rời khỏi.
Anh tài xế cảm thấy là Chu Chính không nể mặt anh ta, bất đắc dĩ dùng tay kéo một phát, chiếc xe điện lại bị kéo lại phía sau.
Mấy người sau lưng bất đắc dĩ cười ha ha lên.
Mặt Chu Chính lập tức đỏ lên, vào lúc này, cảm giác thân thể mất đi sự cân bằng, nháy mắt ngã sấp xuống mặt đất.
Cơ bản ngã một chút cũng không chuyện gì
Những lúc Chu Chính ngã sấp xuống, sau đó cảm giác bụng uốn éo, lập tức cảm giác phần bụng truyền đến một hồi quặn đau.
Loại đau đớn này cũng không phải là đau do ngoại thương.
Mà là trong bụng quặn đau làm cho Tiểu Chu nửa ngày không dám lớn tiếng thở dốc.
Toàn bộ thân thể nằm rạp cuộn mình trên mặt đất.
- Đau quá
Nhìn Chu Chính ngã sấp xuống, nằm rạp trên mặt đất kêu rên, cái tên mập đầu trọc kia bản tính hơi du côn lưu manh, thấy thế cũng không thèm để ý tới.
- Giả y như thật, đi thôi đi thôi, đừng ở đây chỉ thêm chướng mắt.
Hùng hổ nói hai câu, sau đó quay đầu mở bọc thức ăn ra.
Nhưng
Họ phát hiện Tiểu Chu giao hàng vẫn nằm rạp trên mặt đất liên tục kêu rên, lăn lộn.
Lần này đã làm cho họ cảm thấy hoang mang
Mấy người liếc nhau.
Đây là muốn lừa người?
Lúc này, Chu Chính đừng nói lừa bịp người, gọi điện báo động cùng đánh 120 cũng không thể được.
Đau đớn kịch liệt đã làm cho Tiểu Chu không biết gì.
Cậu ta cũng không hiểu làm sao chính mình lại đột nhiên đau bụng.
- Tiểu Chu, cậu bị làm sao, không phải chỉ là ngã sấp xuống à? Có cần thiết làm đến như vậy hay không?
Tên bụng bự đầu trọc hỏi.
Nhưng mà...